Bác sĩ bước vào, đo nhiệt độ cho Bạch Cẩm Sương rồi hỏi một chút về tình trạng cơ thể của cô.
Sau đó, ông ấy quay người lại, nói với Mạc Tu Nhân: "Thưa anh, bệnh tình của bệnh nhân không còn vấn đề nghiêm trọng nữa, bây giờ có thể xuất viện được rồi!"
Vẻ mặt của Mạc Tu Nhân trở nên cứng ngắc, anh bị tụ vả cũng quá nhanh rồi, ngay cả người võ cùng bình tĩnh như anh mà không khỏi cũng có chút căng thẳng.
Anh chợt nhớ đến những lời mà mình vừa nói với Bạch Cẩm Sương, sắc mặt đột nhiên trở nên khó nhìn, giọng nói cứng nhắc: "Cơ thể cô ấy còn chưa bình phục hẳn, chưa thể xuất viện được!"
Bác sĩ cho rằng đó là do gia đình quá lo lắng cho bệnh nhân, ông ấy liền giải thích: Mặc dù bệnh nhân suýt nữa là bị choáng nhưng đó là phản ứng căng thẳng của cơ thể thôi.
Chỉ cần cơ thể hồi phục lại là không có chuyện gì đáng ngại cải"
Mạc Tu Nhân còn muốn nói gì nữa, Bạch Cẩm Sương lập tức nói: "Anh Mặc, trong bệnh viện có quá nhiều vi trùng, bây giờ sức khỏe tôi không sao, nhưng nói không chừng nếu ở đây sẽ còn bị lây bệnh của người khác nữa đấy! Vậy nên cứ xuất viện thôi!"
Nghe thấy lời nói của Bạch Cẩm Sương, sắc mặt lập tức thay đổi: "Vậy thì...!
Cứ xuất viện đi, tôi sẽ cử người làm thủ tục xuất viện!"
Bác sĩ mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn khuôn mặt của Mạc Tu Nhân, có vẻ như không được tốt cho lắm.
Cô có chút cạn lời, người này thật là xấu xa, nói chuyện với anh ta mà lúc nào cũng phải dự phòng cho anh ta một cái bậc thang đi xuống, nếu không, dù có phải dùng cả đời này để giằng co với anh ta cũng chưa chắc có thể thay đổi suy nghĩ của cái người này.
Những người do Mạc Tu Nhân sắp xếp đã nhanh chóng hoàn thành các thủ tục xuất viện.
Bạch Cẩm Sương dự định trực tiếp đến khách sạn.
Kết quả là, ngay sau khi cô đi ra với Mạc Tu Nhân, một chiếc ô tô đã chạy tới, dừng ngay trước mặt họ.
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn anh, Mạc Cấm Tu lạnh nhạt nhìn cô: Lên xe, nhìn tôi làm gì chứ?"
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Mặc, chúng ta không ở khách sạn sao!"
Giọng nói của Mạc Tu Nhân có chút lạnh lùng: "Đừng về khách sạn trước, đến khách sạn Ngũ Nhất đi!"
Nghe những gì anh ta nói, Bạch Cẩm Sương vẫn đứng yên.
Trông cô có chút ngượng ngùng: "Anh ặc, chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Dù sao mối quan hệ của chúng ta rất dễ làm người khác dị nghị!"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tu Nhân chìm xuống: "Mối quan hệ của chúng ta là sao? Tại sao lại khiến người khác dị nghị?"
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi: "Tôi là nhà thiết kế tham gia cuộc thi, còn anh là giám khảo!"
Sắc mặt Mạc Tu Nhân hơi thay đổi, đang định nói gì đó, kết quả điện thoại vang liền lên.
Anh lấy nó ra xem qua, Bạch Cẩm Sương vô thức nhìn qua, lướt qua cái tên trên đó.
Dòng chữ Qúy Nhiên nhấp nháy liên tục trên màn hình.
Mạc Tu Nhân cau mày cáu kỉnh, trực tiếp cúp máy.
Thái độ Bạch Cẩm Sương càng thêm xa lánh: "Anh Mặc, anh có chuyện gì thì cứ đi làm đi, hôm nay cảm ơn anh nhiều, tôi có thể tự mình về khách sạn!"
Mặc Tu Nhân lập tức bị châm ngòi tức giận: "Tự mình về khách sạn nào vậy? Chuyện bị dị ứng còn chưa điều tra rõ ràng, cô không muốn mình lại bị thêm lần nữa chứ?"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Lần này tôi sẽ cẩn thận!"
"Sự cẩn thận của cô có đáng tin không?"
Giọng điệu của Mạc Tu Nhân khá khó chịu.
Bạch Cẩm Sương đang định phản bác lại đôi câu, nhưng kết quả là, điện thoại di động của Mạc Tu Nhân lại vang lên.
Mạc Tu Nhân đang tức giận, anh nghĩ rằng lại là Qúy Nhiên là người gọi đến, liền giận dữ lấy điện thoại ra.
Kết quả là sau khi nhìn thấy ID người gọi trên điện thoại,