Bạch Cấm Sương liếc mắt nhìn anh một cái, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Không phải, là bố của Sở Tĩnh Dao - Sở Thiệu Sâm làm”
Thoáng cái Bạch Cẩm Sương liên ngây ngẩn cả người.
Mặc Tu Nhân vẻ mặt nặng nề nói: “Lúc trước anh đã nói, anh kéo Quý Nhiên một cái, cứu cô ta, thật ra, chiếc xe đó cũng nhằm vào anh mà lao đến, mục tiêu của Sở Thiệu Sâm là anh và em.”
Mặc Tu Nhân không hề giấu diếm Bạch Cẩm Sương, nếu anh gạt Bạch Cấm Sương, ngược lại sẽ làm cho Bạch Cẩm Sương không thể cảnh giác, đối với cô lại càng bất lợi hơn.
Sắc mặt của Bạch Cấm Sương trở nên rất khó coi, cô nghĩ đến trước khi tỉnh lại, cuộc điện thoại của Mặc Tu Nhân gọi đến kia hình như rõ ràng có điểm gì đó.
Cơ thể của cô hơi cứng nhắc: “Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Cô thật sự chưa từng tiếp xúc qua với người điên cuồng ngang ngược như vậy của nhà họ Sở.
Sở Tĩnh Dao dám trực tiếp bắt cóc mình, Sở Thiệu Sâm càng kinh khủng hơn, giữa ban ngày ban mặt lại dám gây ra tai nạn ô tô giết người.
Quả thực là quá điên cuồng rồi! Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, con ngươi toát lên vẻ dịu dàng: “Em đừng sợ, sau khi xuất viện thì ngoan ngoãn ở lại số một Hương Uyển, đừng có chạy lung tung nữa nhé!”
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới nhanh trí, nghe lời gật đầu một cái.
Vụ tai nạn ô tô ngày hôm qua, trên người Bạch Cẩm Sương vốn chỉ có vài vết thương rất nhỏ, bác sĩ đi tới kiểm tra nói cô có thể xuất viện rồi, Mặc Tu Nhân liên đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Tối hôm qua Bạch Cẩm Sương vừa mới thêm kết bạn Tê Bạch Mai ở trên zalo, lúc này đang nói chuyện phiếm với cô ta.
Tê Bạch Mai: Ông xã của cậu là Mặc Tu Nhân à? Bạch Cẩm Sương: Anh ấy nói với cậu? Tê Bạch Mai: Đúng vậy, lúc đó anh ấy suýt chút nữa đã ném giấy đăng ký kết hôn vào mặt tớ rồi đấy.
Tớ vốn còn cho rằng cậu giống với những người phụ nữ vây quanh anh ấy kia cơ, thật không ngờ, cậu mới là chính cung hoàng hậu.
Chân nhân không lộ tướng nha! Bạch Cấm Sương nhìn chằm chằm điện thoại di động, có một loại xúc động muốn đánh Tê Bạch Mai.
Tê Bạch Mai: Sao cậu không nói gì nữa thế, đừng nói là tức giận rồi nhé.
Tớ vừa ăn xong bữa sáng, bây giờ sẽ tới thăm cậu.
Bạch Cấm Sương nghẹn họng rồi, không biết phải nói thế nào.
Bạch Cẩm Sương: Không cần đâu, tớ sắp xuất viện rồi.
Mặc Tu Nhân đã đi làm thủ tục xuất viện cho tớ rồi.
Tê Bạch Mai: Mới sáng sớm mà, đừng diễn phim tình cảm trước mặt một kẻ FA như tớ chứ.
Có điều nói thật nhé, Mặc Tu Nhân rất quan tâm cậu đấy, tối hôm qua dáng vẻ lo lắng sốt ruột kia của anh ấy thật là trăm năm khó gặp.
Lúc đó tớ cũng có chút khó có thể tin được.
Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương lấp lóe, Mặc Tu Nhân quan tâm cô sao? Anh sợ hãi cho rằng Sở Thiệu Sâm sẽ xuống tay độc ác, sợ mình hoàn toàn xong đời à.
Cô không biết phải giải thích với Tê Bạch Mai như thế nào về quan hệ giữa mình và Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương: Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nhanh chóng trở về nhà sớm chút đi.
Tê Bạch Mai ở bên kia còn đang bấm chữ, điện thoại di động của Mặc Tu Nhân đặt ở trên đầu giường đột nhiên vang lên.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy trên điện thoại di động hiển thị nhấp nháy, chỉ có một chữ “anh.
Bạch Cẩm Sương hơi do dự, Mặc Tu Nhân đã đi làm thủ tục xuất viện rồi, cô có nên giúp anh nhận điện thoại không nhỉ? Cô do dự một lát, điện thoại đã tắt rồi.
Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Kết quả, không quá một lát, điện thoại di động lại vang lên, vẫn là anh của Mặc Tu Nhân gọi đến.
Bạch Cấm Sương khẽ nhíu mày nhìn điện thoại di động của Mặc Tu Nhân, suy nghĩ hai giây, vẫn nên giúp anh nhận điện thoại, nói một tiếng đi.
Cô cầm lấy điện thoại di động: “Alo!”
Cô vừa mới alo một tiếng thì nhìn thấy cửa phòng bệnh được mở ra.
Bạch Cẩm Sương hình như nghe được một giọng nam có phân quen thuộc truyên đến từ đầu bên kia điện thoại.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Mặc Tu Nhân, nhẹ giọng nói: “Điện thoại của anh trai anh, em cứ nghĩ anh còn phải một lát nữa mới quay lại nên giúp anh nghe máy.”
Mặc Tu Nhân lắc đầu, nhận lấy điện thoại di động: “Không sao đâu.”
Dứt lời, anh liên cầm lấy điện thoại di động nói: “Alo, anh!” Giọng nói của Tân Vô Đoan hơi trâm lảng: “Vừa rồi ai nhận điện thoại đấy?” Âm thanh kia có phần quen thuộc, vậy mà lại có chút giống giọng nói của Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân mặt không biểu cảm nói: “Bạn gái của tôi nhận, sao thế?” Tân Vô Đoan thở phào nhẹ nhõm, thâm nghĩ nhất định là mình quá lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, nghĩ lung tung rồi.
Anh ta mở miệng nói: “Hôm qua tôi đi công tác ở bên ngoài trở về, hai ngày nay nếu cậu có thời gian thì trở về nhà ăn một bữa cơm”
Giọng điệu của Mặc Tu Nhân có vẻ thờ ơ: “Ừ, Biết rồi!"
Tân Vô Đoan hơi bất đắc dĩ: “Cậu đừng mãi xem nhẹ lời nói của tôi, mẹ vẫn luôn nói với tôi, cậu không về nhà”
Mặc Tu Nhân hơi nhíu mày: “Rảnh rỗi thì sẽ vê!”
Tân Vô Đoan cũng không tức giận mở miệng: “Rảnh rỗi của cậu là khi nào? Còn có, nếu có thời gian thì cậu cũng đưa bạn gái của mình về nhà đi.
Nếu không, mẹ lại cho rằng cậu