Bạch Cấm Sương buồn bã nói: “Là một bậc đàn anh, ngày hôm qua em bị tai nạn xe, đúng lúc anh ấy ở hiện trường, anh ấy đưa em đi bệnh viện, hôm nay anh ấy đi tới bệnh viện xem em thế nào, không nghĩ tới là em đã xuất viện rồi, anh ấy chỉ gọi điện hỏi thăm một chút thôi!” Bạch Cầm Sương nói vô cùng rõ ràng, Mặc Tu Nhân còn định hỏi lại điều gì đó, nhưng anh không biết mở miệng nói thế nào.
Bầu không khí bên trong xe bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh hơn nhiều.
Khi gần tới biệt thự số một Hương Uyển, Mặc Tu Nhân đột nhiên hỏi: “Bạch Cẩm Sương, nếu em thật sự để ý, anh có thể hủy bỏ quyền phát ngôn của Quý Nhiên!"
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, lắc đầu nói theo bản năng: “Không cần!”
Nếu như Quý Nhiên với Mặc Tu Nhân không có gì mờ ám xảy ra, cô cũng không muốn làm ra điều gì thừa thãi, nếu không, quá mức để tâm tới chuyện này, có thể khiến cho Mặc Tu Nhân nhìn ra điều gì đó.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, không nói gì nữa.
Biệt thự nhà họ Sở.
Sở Tuấn Thịnh vừa mới trả qua một cơn nghiện ma túy, cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể như vừa trải qua một buổi tập gym quá sức, có chút yếu ớt.
Ánh mắt anh ta có chút đen tối, nếu không phải vì Mặc Tu Nhân đem Thiện Lỗi tống vô tù, anh ta thật sự muốn đem Thiện Lỗi chém thành tám khúc, giải tỏa cơn giận dữ trong lòng.
Anh ta thay một bộ quần áo, đi xuống dưới tầng, thấy Sở Thiệu Sâm đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy anh ta, Sở Thiệu Sâm chật vật đứng lên: “Thịnh, cứu chú”
Sở Tuấn Thịnh nhìn người kia môt cái, có thể do trên người dạo gần đây bị cơn nghiện giày vò, cả người nóng tính hơn một chút, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Chú sắp chết à? Vì cái gì mà phải cứu!”
Sở Tĩnh Dao bắt cóc Bạch Cẩm Sương, hơn nữa còn bắt thêm cả Mặc Tu Nhân, anh ta cũng nghe nói qua.
Trước đó anh ta đã cảnh cáo Sở Tĩnh Dao, không nghĩ tới, Sở Tĩnh Dao lên cơn dại không thuốc chữa, cuối cùng đem thân minh lao luôn vào.
Hiện tại Sở Thiệu Sâm xảy ra chuyện, anh ta cũng chán không muốn tham dự vào.
Sở Thiệu Sâm thấy thái độ của Sở Tuấn Thịnh, biết việc hôm nay tới câu cứ coi như là hy vọng xa vời.
Chuyện là như vậy, chống lại Mặc Tu Nhân, vốn dĩ là đường chết.
Ông ta chỉ muốn chơi Mặc Tu Nhân một vố, không nghĩ rằng bị Mặc Tu Nhân điều tra ra.
Ông ta hèn mọn nhìn Sở Tuấn Thịnh, đem đầu đuôi sự việc, nói lại một lần.
Sở Tuấn Thịnh nhìn Sở Thiệu Sâm châm chọc: “Chú à? Chú còn muốn giết Mặc Tu Nhân? Thật sự chú có bị bệnh não không vậy?”
Sở Thiệu Sâm đổi sắc mặt: “Thịnh à, chuyện này không riêng gì chỉ vì Sở Tĩnh Dao, mà còn vì anh cả của cháu, năm đó anh cả cháu chết, Mặc Tu Nhân chắc chắn có liên hệ, chú chỉ muốn báo thù mà thôi!”
Sở Tuấn Thịnh cười nhạo một tiếng, vẻ mặt vô cùng hung ác: “Chú đừng nói nghĩa khí như thế, đem cháu lôi vào, việc cháu cùng tên cậu hai nhà họ Mặc đó, cháu tự mình tính toán, nói thật cho chú biết, nếu như Mặc Tu Nhân chết, cả nhà chú đều phải chôn cùng, kể cả cái đứa còn đang học tiểu học kia! Mà Mặc Tu Nhân không chết, chú chuẩn bị nhặt xác con trai với Sở Tính Dao đi!”
Sở Thiệu Sâm sắc mặt đại biến: “Làm sao có thể như thế được? Mặc Tu Nhân có lợi hại thế nào, cũng không thể một tay che cả bầu trời được! cùng lắm chú cùng thằng đó cá chết lưới rách!”
Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười: “Một tay che trời? Chú cũng ngu nó vừa vừa thôi, thân phận của Mặc Tu Nhân, đâu chỉ là một tay che trời, cháu khuyên chú, nếu muốn tìm đường sống cho thẳng con của chú, tốt nhất là kêu nó đi tìm Mặc Tu Nhân quỷ xuống mà giải thích, sau đó chủ động đi tự thú, giảm bớt cơn tức giận của Mặc Tu Nhân! Để anh ta tha cho nhà chú một con đường sống!”
Sở Thiệu Sâm run cầm cập: “Thịnh à, cháu đang nói đùa à, Mặc Tu Nhân làm sao có thể kinh khủng như vậy được?”
Sở Tuấn Thịnh biết chính bản thân mình cũng không phải đối thủ của người thanh niên tên Mặc Tu Nhân kia, ngay cả bản thân anh cũng không có biện pháp đối phó với anh ta! Sở Tuấn Thịnh không nghĩ tới Sở Thiệu Sâm ngu như vậy, nói một hồi vẫn không hiểu, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Cháu nhìn quan hệ của chú với ba cháu không cạn, có lòng tốt cảnh tỉnh chú một lân, cháu không nghĩ chú không biết sự lợi hại trong này, chú cho là Mặc Tu Nhân là người đơn giản à?”
Trên mặt Sở Thiệu Sâm đầu biểu tình khó hiểu, không thể giải thích được, Sở Tuấn Thịnh căn bản từ trước tới giờ không để Mặc Tu Nhân vào mắt, sao hôm nay lại đem đó nói đến mức kinh khủng như vậy.
Sở Tuấn Thịnh không nói gì nhìn ông ta một lần, sau đó trực tiếp nói cho ông ta rõ ràng: “Mặc Tu Nhân là người của nhà họ Tần, chú lấy cái gì mà đấu với người ta hả?”
Mặt của Sở Thiệu Sâm lập tức trở nên méo mó: “Làm sao có thể như vậy được? Anh ta họ Mặc mà!”
Sở Tuấn Thịnh nhếch miệng cười