Bạch Cẩm Sương sẽ phải nói ở trước mặt Mặc Tu Nhân, chắc chắn có thể nhận ra, sự bình tĩnh của Mặc Tu Nhân là giả vờ, ánh mắt của anh có hơi lóe lên sự bất định, như là đang chờ mong điều gì đó.
Trong lòng của Mặc Tụ Nhân rất căng thẳng, anh cho rằng, Bạch Cẩm Sương gọi điện thoại đến, là muốn cảm ơn anh giúp cô lội ngược dòng.
Anh thậm chí không biết, Bạch Cẩm Sương vừa mới biết chuyện này, vốn không đoán được, đây là anh ra tay.
Anh dạt dào cho rằng, bản thân có thể chính tại nghe được lời cảm ơn đầy xúc động của Bạch Cẩm Sương với anh.
Kết quả, lại nghe thấy giọng nói đầy vẻ lạnh đạm của Bạch Cẩm Sương, lên tiếng nói: “Tôi đang ở Quận Trúc, tôi muốn dẫn theo Bạch Mai và Lâm Kim Thư đến phòng riêng hạng nhất chơi, có thể chứ?”
Mặc Tu Nhân dừng lại một chút, có hơi kinh ngạc, không nghe được lời mình muốn nghe, mặc dù có hơi mất mác, mặc dù trong lòng cũng có hơi tò mò, Bạch Cẩm Sương không phải kiểu người chưa bao giờ để ý danh lợi bên ngoài, làm sao sẽ đột nhiên nhất định phải đi đến phòng riêng hạng nhất.
Anh nhíu mày: “Đương nhiên điều này không thành vấn đề, chỉ chẳng qua, sao em lại muốn đi đến phòng riêng hạng nhất?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, giọng điệu có hơi buồn bực: “Tôi đang ở phòng riêng hạng bảy, có mấy người ở phòng riêng hạng sáu đến gây chuyện, tựa như mấy con ruồi vo ve vo ve ở ngoài cửa, khiến người khác cảm thấy phiền!”.
Mọi người cũng không biết Bạch Cẩm Sương đang gọi điện cho ai, nhất là mấy người Tăng Vỹ kia, gương mặt cả đám đều vặn vẹo rồi.
Tăng Vỹ càng tức giận trực tiếp chỉ vào Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, cô nói bậy bạ gì đó!”.
Bạch Cẩm Sương xưa nay không hề trả lời với gã ta, trực tiếp hỏi Mặc Tu Nhân: “Có thể sắp xếp bây giờ luôn không?”
Khi mà Mặc Tu Nhân nghe thấy có người đến kiếm chuyện, ngay lập tức xuống xe.
Tăng Vỹ căm phẫn quát gọi về hướng của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân ở đầu bên kia của điện thoại, cũng nghe rất rõ ràng, sắc mặt càng vô cùng âm trầm.
Khi anh vừa nhận được điện thoại của Bạch Cẩm Sương thì đã đến cửa của câu lạc bộ Quân Trúc rồi.
Mặc Tu Nhân xuống xe, ném chìa khóa xe cho người gác cửa, bước vào Quân Trúc: “Có thể sắp xếp, em đợi chút, bọn tôi sắp đến Quản Trúc, nói cho tôi biết cụ thể là em đang ở phòng riêng nào, bây giờ tôi qua đó!”.
Bạch Cẩm Sương mím môi, tựa như có hơi thở phào nhẹ nhõm, nói với Mặc Tu Nhận phòng riêng số máy.
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, lập tức sải nhanh bước chân đến phòng riêng hạng bày mà Bạch Cẩm Sương nói.
Anh vừa đi, vừa bấm số điện thoại của người phụ trách câu lạc bộ: “Triệu Văn, anh đến bên phòng riêng hạng bảy này một chút, xử lý giúp tôi một chút chuyện!”.
Triệu Văn là anh họ của Triệu Văn Vương, cũng vô cùng có năng lực.
sau của câu lạc bộ Quân Trúc, chính là bản thân Mặc Tu Nhân, nhưng Mặc Tu Nhân thường xuyên lui tới chứ không ra mặt, mọi chuyện đều là Triệu Văn phụ trách xử lý.
Mặc Tụ Nhân vừa nghĩ đến người đàn ông kia hung dữ với Bạch Cẩm Sương ở đầu dây bên kia, gương mặt lập tức càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị..
Anh cần phải khiến cho những người này biết, bầu trời vì sao lại có màu xanh, bông hoa vì sao có màu đỏ như vậy!
Bạch Cẩm Sương nói chuyện điện thoại xong được một lúc thì Tăng Vỹ đã kiềm chế không được nữa: "Tôi nói Bạch Cầm Sương cô, nếu như không có bản lĩnh kia, cũng đừng nói chuyện phiếm là có thể xong chuyện, khiến cho tất cả mọi người chờ với cô ở chỗ này!”.
Bạch Cẩm Sương muốn đến phòng riêng hạng nhất, chỉ là muốn cho Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư được chơi vui vẻ, không bị những kẻ này quấy rối mà thôi.
Bây giờ nghe thấy lời nói như thế, cô ngước đôi mắt thản nhiên nhìn thoáng qua Tăng Vỹ: “Tôi cũng không bảo anh chờ!”.
Tăng Vỹ nghẹn họng, đỏ mặt tía tại nói: “Thế nào? Muốn dùng cách này để tôi rời đi, tôi nói cho cô biết, nằm mơ, ngày hôm nay tôi phải nhìn xem, cô mất mắt như thế nào!”
Bạch Cẩm Sương cạn lời nhìn Tăng Vỹ với biểu cảm giống như đang nghìn một kẻ ngu ngốc: “Anh muốn chờ thì cứ chờ, nói mấy lời vô ích nhiều như thể làm gì?”.
Sự oán hận của Tăng Vỹ tăng lên khiến gương mặt đỏ bừng, rất giống như đầu heo nướng đỏ.
Tuy rằng Tăng Vỹ tức giận không nói lời nào, thế nhưng, mọi người vẫn không tin Bạch Cẩm Sương có thể đến phòng riêng hạng nhất.
Dù sao, có thể đến phòng riêng hạng nhất thì có ai lại đến phòng riêng hạng bảy cơ chứ, nói ai tin!
Mọi người nói thầm khe khẽ.
“Tôi thấy cô ta chính là đang kéo dài thời gian đấy!”
“Còn phải nói sao, bây giờ cô ta nói rõ chính là không trâu bắt chó đi cày thôi, kết quả cũng là sượng mặt thôi!”.
“Ha ha, hình dung thật hay, cho nên, làm người ấy mà, chỉ là đừng nên mơ mộng viễn vông là tốt rồi, nếu không, rất dễ bị mất mặt nha!”.
“Đúng vậy, nếu cô ta muốn kéo dài thời gian, vậy chúng ta ở đây đợi cùng cô ta đi, xem cuối cùng mất mặt mới là ai đây!”.....!
Ở đây ngoại trừ