Mặc Tu Nhân đè Bạch Cẩm Sương chặn lại ở trên cửa, anh dùng sức hôn như thể muốn ăn luôn cô vậy.
Bạch Cẩm Sương có chút mơ hồ, hơi thở bị loạn nhịp không theo kịp.
Cô thật không thể nào ngờ được Mặc Tu Nhân không nói thêm lời nào đã một đường hôn lấy cô.
Anh bị bệnh chỗ nào rồi!
Liên quan tới bị bệnh ở chỗ nào, Mặc Tu Nhân hôn tới hôn lui, Bạch Cẩm Sương cũng đã hiểu rõ rồi.
Cô xoắn xuýt đẩy Mặc Tu Nhân ra, hô hấp ngắt quãng: Mặc...Mặc Tu Nhân, em phải xuống lầu!".
Mặc Tu Nhân cảm giác được bản thân mình có chút mất khống chế, anh chỉ ôm lấy Bạch Cẩm Sương, thở gấp: "Cục cưng, tôi thật rất muốn...!muốn em!"
Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ như cà chua chín: "Chúng ta đã nói trước rồi, anh không được làm loạn, em thật sự phải đi rồi!"
Hiện tại mới là ngày thứ hai yêu đương, sao cô lại có cảm giác Mặc Tu Nhân giống như ngựa hoang đứt cương có chút mất kiểm soát rồi!
Mặc Tu Nhân nghe giọng của Bạch Cẩm Sương có hơi run, cuối cùng vẫn không nỡ làm khó cô.
Anh nhanh chóng buông cô ra, nghiêng đầu qua chỗ khác, hơi thở vô cùng trầm thấp: "Em đi đi!"
Bạch Cẩm Sương vặn tay nắm cửa, thoáng mở ra.
Rốt cuộc vẫn còn hơi lo lắng, cô thoáng nhìn qua Mặc Tu Nhân: "Anh thật sự không sao chứ?"
Mặc Tu Nhân đột ngột nhìn sang, ánh mắt vô cùng nhiệt huyết nhìn Bạch Cẩm Sương đang thoáng giật mình.
Anh nói: "Nếu em không đi, người có sao chính là em đó!"
Bạch Cẩm Sương đột nhiên sửng sốt, cô lập tức ra ngoài đóng sầm cửa lại.
cửa đóng "rầm" một tiếng, Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương dùng sức như thế trong lòng anh biết cô hiển nhiên đã khẩn trương tới hoảng loạn rồi.
Anh không nhịn được cười nhẹ một tiếng, cô gái ngốc ngếch này!
Nhưng mà, anh nghĩ tới trạng thái kiêu ngạo của mình trước giờ gặp được Bạch Cẩm Sương đều luôn có thể tự chủ được, hóa ra lại tệ hại tới đáng sợ.
Anh không nhịn được xoa xoa ấn đường, có chút phiền muộn!
Sau khi đóng cửa lại, Bạch Cẩm Sương cũng vô thức cảm nhận được bản thân mình dùng sức quá mạnh rồi.
Nhưng mà, nhớ tới dáng vẻ hung bạo khi nãy của Mặc Tu Nhân, cô cuối cùng cũng không có can đảm quay lại.
Bạch Cẩm Sương vừa đi vừa ngó đầu lại, cuối cùng vẫn đi xuống lầu.
Sau khi cô xuống dưới lầu, nhìn thấy Vân Yến đã quay trở về bộ phận thiết kế.
Cô ấy nhìn thấy Bạch Cẩm Sương trở về, lập tức mang một cái hộp nhỏ qua tới: "Cẩm Sương, khi nãy cậu đi đâu thế?"
Bạch Cẩm Sương có chút chột dạ, cúi đầu khàn giọng đáp: "À thì...!tới đi nhà vệ sinh, sao thế?"
Xin hãy tha thứ cho việc cô nói văn phòng của Mặc Tu Nhân là nhà vệ sinh, đành chịu thôi! Vân Yến đặt cái hộp nhỏ kia lên bàn của cô: "Đây là bánh kem tới mua ngoài đó, cậu trưa không có ăn cơm, đói bụng rồi thì ăn một miếng đi!"
Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến thân thiết với mình như thế, sắc mặt có chút biến đổi, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: "Cám ơn cậu, Vân Yến!"
Vân Yển nhìn thấy khuôn mặt của cô, đột nhiên có chút ngạc nhiên: "Cẩm Sương, miệng của cậu sao lại có hơi đỏ vậy, hình như còn hơi sưng lên nữa."
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ lên, kéo theo phía dưới cổ cũng đều ửng đỏ.
Cô đỏ mặt nói: "À thì...!có lẽ là khi nãy ở trong phòng vệ sinh bị muỗi cắn, tớ gãi nên nó mới thế!".
Vân Yến tỏ tường: "À, ra là thế.
Chỗ tớ có tinh dầu đuổi muỗi, xíu nữa tớ lấy cho cậu dùng một chút!".
Bạch Cẩm Sương cười gượng, gật gật đầu.
Tinh dầu đuổi muỗi, thế nhưng con muỗi to như Mặc Tu Nhân kia thì đuổi không đi đâu!
Buổi tối sau khi tan làm, Bạch Cẩm Sương nhận được điện thoại của Lâm Kim Thư.
"Cẩm Sương, nghe nói cậu với Mặc Tu Nhân đang quen nhau rồi phải không?" Lâm Kim Thư biết rõ mối quan hệ thỏa thuận của cả hai.
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Đúng vậy, tối hôm qua anh ấy tỏ tình với tớ, sao cậu biết?"
Dù chỉ nghe qua điện thoại nhưng Bạch Cẩm Sương cũng có thể nghe ra được giọng của Lâm Kim Thư có chút ngượng ngùng: "Cảnh Hạo Đông nói cho tớ nghe!".
Bạch Cẩm Sương thoáng giật mình: "Cậu gặp anh ta rồi?".
Cô rất hiểu Lâm Kim Thư, nếu như cô ấy muốn giữ khoảng cách với ai đó thì sẽ không cho người kia có cơ hội liên lạc được với mình.
Hiện tại cô ấy rõ ràng là đang tránh né Cảnh Hạo Đông, e là Cảnh Hạo Đông cũng không thể gọi được cho cô ấy.
Giọng Lâm Kim Thư có hơi rầu rĩ: "Anh ta tới trước cửa nhà tớ, nói có chuyện liên quan tới chuyện tình cảm của cậu muốn nói cho tớ biết.
Sau đó anh ta thừa lúc tớ mở cửa mà chui vào ở lỳ không đi!"
Bạch Cẩm Sương thoáng giật mình, há miệng: “Hả, anh ta..."
Cô cũng không biết phải hình dung hành vi của Cảnh Hạo Đông như thế nào, có hơi vô lại rồi nha!
Giọng Lâm Kim Thư nghe có chút rồi ren: "Anh ta ăn vạ ở nhà tớ không chịu đi, tớ muốn đi thì anh ta lại nói chỉ cần tới đi rồi, anh ta sẽ làm thêm chìa khóa của nhà tớ.
Tớ chỉ là muốn giữ khoảng cách với anh ta, cũng không thể