Bạch Cẩm Sương nhìn thấy nơi đến, không nhịn được hỏi Mặc Tu Nhân: "Anh định ăn món gì?"
Bởi vì Bạch Cẩm Sương bị dị ứng với hải sản, nhưng đây là chỗ mà Mặc Tu Nhân đã chọn, Bạch Cẩm Sương chỉ lo rằng Mặc Tu Nhân đã quên mất điều này.
Tuy không nói gì, nhưng trong lòng thực ra vẫn có chút không vui.
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, rồi kéo cô đi vào Ôn Nguyệt Các: "Đương nhiên là đi ăn món cay Tứ Xuyên, em không phải là bị dị ứng hải sản sao?"
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như thế, con mắt không nhịn được cong lên, khóe miệng cũng giương lên cao.
Mặc Tu Nhân dẫn Bạch Cẩm Sương đến tầng trệt chuyên phục vụ món ăn Tứ Xuyên, lấy thực đơn đưa cho Bạch Cẩm Sương, để cho cô chọn món ăn.
Bạch Cẩm Sương rất thích ăn cay, nhưng tất cả những món cô gọi đều có hương vị thanh đạm.
Thực đơn được chuyển đến trong tay của Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân lại chọn thêm vài món ăn có khẩu vị nặng hơn.
Đầu cá băm nhỏ kho tiêu, thịt heo luộc thái sợi, tôm chua cay nhiều vị.
Lúc Mặc Tu Nhân đem thực đơn đưa cho người phục vụ, hai người cùng đồng thanh nói.
Mặc Tu Nhân: "Cay nhiều!" Bạch Cẩm Sương: "Ít cay!" Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương.
Mặc Tu Nhân cong khóe miệng cười vui vẻ: "Muốn cay nhiều một chút, em thích ăn cay mà! Tôi vẫn nhớ!".
Ý cười trên mặt Bạch Cẩm Sương cũng không ngăn được: "Nhưng mà anh không ăn được cay, giờ lại theo em đi ăn món cay Tứ Xuyên, vẫn nên để bọn họ làm thêm mấy món ăn có hương vị thanh đạm một chút!"
Mặc Tu Nhân thoải mái cười: "Không phải những món em đã chọn đều có vị nhạt hơn sao?"
Bạch Cẩm Sương hơi ngẩn ra, lúc cô chọn món, chỉ là nghĩ đến Mặc Tu Nhân không thể ăn cay, chứ cũng không nghĩ nhiều về mình.
Cô đúng là không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân gọi món ăn hoàn toàn dựa theo sở thích của cô.
Hai người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Người phục vụ nhìn hai người này tình nồng ý mật, cảm giác mình đã được đút cho một bát thức ăn cho chó cực lớn.
Bạch Cẩm Sương cười nhìn về phía người phục vụ: "Mỗi một món ăn đều phải dựa theo khẩu vị truyền thống mà làm!"
Người phục vụ gật gật đầu, cầm thực đơn rời đi.
Tốc độ mang món ăn của Ôn Nguyệt Các rất nhanh, cũng may là đang ăn cơm ở bên ngoài, nhiều nhất là Mặc Tu Nhân chỉ nhìn chằm chằm cô chứ không đến nỗi làm xằng làm bậy..
Sau khi ăn cơm xong, hai người liền rời khỏi Ôn Nguyệt Các.
Ngay sau khi họ vừa trả phòng và rời đi, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ bên khác của hành lang.
Doãn Nhược Liên sững sờ nhìn ra ngoài cửa.
Lúc nãy, cô ta chỉ nhìn một chút mà cũng cảm giác được bầu không khí giữa Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân đã thay đổi, sự ngọt ngào nồng đậm lan tỏa xung quanh bọn họ mãi không bay đi, chỉ cần vừa liếc mắt nhìn cũng biết bọn họ là một đôi yêu nhau.
Nhưng mà trước đó...!rõ ràng không phải như vậy!
Doãn Nhược Liên đang ngẩn người, liền nghe đến phía sau truyền đến tiếng cười khẽ: "Sao thế? Cô Doãn đang đố kị à?"
Doãn Nhược Liên xoay người lại, liền nhìn thấy cái người luôn đóng vai tiểu bạch liên nhu nhược trong giới giả trí từ trước đến giờ Qúy Nhiên đi tới.
Cô ta nhíu mày: "Cô có ý gì?"
Qúy Nhiên cười mỉa mai nói "Tôi không có ý gì, chỉ là muốn nói cho cô một chút, nếu không phải là của cô thì cũng đừng nên dòm ngó, cô có nhìn nhiều thêm cũng chỉ tự chuốc đau khổ cho bản thân mà thôi!"
Trước đây không lâu, Qúy Nhiên đã tình cờ biết được Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân có quan hệ vợ chồng hợp pháp, liền tìm đến thám tử tư để điều tra xem bối cảnh gia đình của Mặc Tu Nhân là gì.
Thật ra, phần lớn những người có thân phận đều biết lại lịch của Mặc Tu Nhân.
Còn những người khác, chẳng có ai sẽ nghĩ tới loại chuyện đi điều tra bối cảnh này.
Lần này, Qúy Nhiên cực kỳ để tâm đến, đặc biệt một thám tử tư có thâm niên nổi tiếng trong nghề, Mặc Tu Nhân không chỉ cung Bạch Cẩm Sương đăng ký kết hôn, mà Mặc Tu Nhân lại từng đi xem mắt với Doãn.
Nhược Liên, điều làm cho Qúy Nhiên không ngờ đến chính là Mặc Tu Nhân lại là cậu hai nhà họ Tần.
Mặc Tu Nhân đã có lại lịch như thế, thể nào mà ai cũng tỏ thái độ kính trọng với anh như vậy.
Sau khi Qúy Nhiên đã biết được bối cảnh gia đình của Mặc Tu Nhân lại càng không muốn buông tay, dù sao, đây cũng là một cái bánh bao cỡ bự đấy!
Nhưng mà cô ta cũng là một người thông minh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè..
Nếu Doãn Nhược Liên cùng Mặc Tu Nhân đã xem mắt nhau, vậy có nghĩa là bọn họ có chung mục tiêu là Bạch Cẩm Sương.
Tuy rằng, hiện tại cô ta đã có kế hoạch riêng để đối phó với bản thân.
Bạch Cẩm Sương, thế nhưng, nếu có thêm Doãn Nhược Liên đồng thời quậy cho vũng nước này thêm đục thì chỉ có lợi, chứ không có hại gì.
Doãn Nhược Liên nghe Qúy Nhiên nói xong, sắc mặt lập tức liền thay đổi: "Qúy Nhiên, lời này nên để tôi nói với cô mới đúng, cái gì không phải của mình thì đừng tranh giành làm gì, một người lớn lên từ một vùng quê nghèo đói như cô mà lại dám dạy bảo tôi à, cô không thấy nực cười sao?"
Qúy Nhiên nghe Doãn Nhược Liên nói xong cũng không hề tức giận.
Cô ta tỏ vẻ vô tội: "Ai nha, cô Doãn, tôi không phải có ý dạy bảo cô, tôi chỉ là nói sự thật mà thôi!" -