Tổng Lập Dương vô cùng khó hiểu, anh ta không ngờ tới, Mặc Tu Nhân vừa mở miệng lại sa thải anh ta.
Không ai là không biết, để leo lên được vị trí này, anh đã phải nỗ lực không ít! Anh ta phẫn nộ mở miệng: “Mặc tổng, ngài dựa vào cái gì mà sa thải tôi?” Mặc Tu Nhân cũng không thèm nhìn tới anh ta.
Lúc này, cửa phòng họp bị mở ra, Triệu Văn Vương đứng dậy, đi ra nhận một xấp tài liệu.
Anh cầm tài liệu đi về phía Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đem tài liệu đó ném vào người Tổng Lập Dương: “Vậy cậu tự xem thử coi tôi vì cái gì mà sa thải cậu! Tống tổng giám, cậu thật sự xem công ty này do nhà cậu mở sao, thích đuổi ai thì đuổi!”.
Sắc mặt Tổng Lập Dương trắng bệch, anh ta sử dụng chức quyền của vị trí giám đốc nhân sự, tự mình thay đổi những vị trí không quan trọng trong công ty, đưa người nhà vào làm việc, anh vẫn luôn cho rằng, Mặc Tu Nhân không biết chuyện này đâu! Mặc Tu Nhân xem cũng không nói chuyện với Tống Lập Dương nữa, cầm đổng tài liệu còn lại
ném lên mặt Nghiệm Cẩn Sơn: “Còn có cậu, giám đốc Nghiêm, cậu thật sự nghĩ tôi bị mù sao, tự mình đưa ra kế hoạch quảng cáo với công ty khác, tự mình kiểm soát tất cả”.
“Nghiêm Cẩn Sơn, tôi nhớ tôi đã nói với cậu, việc này luôn phải công bằng, còn cậu thì sao? Cậu đã làm gì chứ? Lén lút nhận quà rồi thao túng mọi chuyện, cậu nghĩ tôi thật sự không biết sao? Cậu còn dám lên tiếng yêu cầu tối sa thải Bạch Cẩm Sương, người hôm nay bị sa thải chính là cậu đấy!”.
Mặt Nghiệm Cẩn Sơn trắng bệch, rõ ràng là đang ngồi trên ghế, sao anh ta lại có cảm giác choáng váng sắp ngã.
Mặc Tu Nhân chỉ vào những người vừa nãy ủng hộ sa thải Bạch Cẩm Sương, giọng anh lạnh lẽo: “Còn có Lý Cường, Viện Chẩn Đông, Vương Đào...!hôm nay các người cũng viết đơn từ chức di!"
Lý Cường nghe được Mặc Tu Nhân nói ấy lời này, không phục đứng lên: “Mặc tổng, dựa vào cái gì mà ngài làm vậy?”
Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn cậu ta một cái, biểu cảm lạnh nhạt: “Dựa vào cái gì à, chỉ là tôi thấy các người không vừa mắt!”
Mặt Lý Cường tái mét.
Vương Đào không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân lại dùng lí do vô lí này để sa thải bọn họ, anh cũng nhanh chóng lên tiếng: “Mặc tổng, tôi không phục!”.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Không phục?”.
Những người khác trong công ty cũng im lặng, sợ Mặc Tu Nhân giận cá chém thớt, sa thải bọn họ.
Mặc Tu Nhân trầm khuôn mặt bão nổi, phòng họp mọi người, đại khí cũng không dám ra.
Mặc Tu Nhân giận dữ, một lúc sau mới lên tiếng: “Còn có ai muốn tôi sa thải Bạch Cẩm Sương chuyện này, ba chữ, không thể nào!”
Lúc đó có một người phó tổng giám đốc lớn tuổi đã lên tiếng: “Mặc tổng, vì sao lại như vậy?”
Ông trước đó cũng tham gia bàn luận chuyện của Bạch Cẩm Sương, nhưng mà ông không hiểu vì sao Mặc Tu Nhân muốn giữ Bạch Cẩm Sương lại.
Mặc Tu Nhân cười: “Vì cái gì sao, vấn đề này còn phải hỏi sao, bởi vì Bạch Cẩm Sương không làm những chuyện đó, trên mạng chỉ là tin đồn!”
“Ngài cũng nói miệng mà thôi, có bằng chứng gì không?” Phó tổng giám đốc này tính tình ngay thẳng, thẳng thắn hỏi anh.
Chỉ vì lúc nãy ông ta cũng không bàn tán gì, Mặc Tu Nhân cũng giải thích một chút: “Trên tấm ảnh kia, tin tức đó nói nó được chụp trong ngày lễ thất tịch phải không?”.
Phó tổng giám đốc khó hiểu: “Tại sao tin tức đó nói là chụp trong ngày lễ thất tịch thì có thể xem là bằng chứng?”
Mặc Tu Nhân chán nản liếc mắt nhìn ông ấy: “Chuyện mấu chốt là trong ngày lễ thất tịch, Bạch Cẩm Sương không có cùng người đàn ông trên ảnh ở bên nhau!”
Phó tổng tính tình ngay thẳng muốn hỏi đến cùng: “Vậy sao ngài lại biết ngày lễ thất tịch đó cô ấy và người đàn ông kia không ở bên nhau?”.
Trong phòng họp tất cả mọi người đều cúi đầu, nhưng đều dựng lỗ tại lên, cẩn trọng nghe lý do từ Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân cười: “Bởi vì...!trong ngày lễ thất tịch đó, tôi cùng cô ấy ở bên nhau!”.
Trong phòng họp có vài người đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, biểu cảm có chút khó tin.
Mặc Tu Nhân sau khi xử lý những tên kia xong, lấy lại sự trong sạch cho Bạch Cẩm Sương, anh cũng cảm thấy thoải mái hơn: “Cũng không cần bất ngờ như vậy, chẳng lẽ tối đó vợ tôi ở bên cạnh ai tôi còn không rõ sao!”.
Mặc Tu Nhân vừa nói xong, cái này, tất cả mọi