Mặc Tu Nhân cũng không tức giận, anh trực tiếp móc điện thoại di động ra, mở tấm ảnh mà Lâm Kim Thư đã làm nét đưa tới Lý Khải trước mặt, cho anh ta nhìn lướt qua.
Lý Khải nhìn vào tấm ảnh, một tấm ảnh rất rõ mặt, anh ta vô cùng khiếp sợ, khó có thể tin được.
Mặc Tu Nhân lấy lại di động, giọng điệu lạnh lùng: “Thấy rõ rồi thì tôi cũng không nói thêm gì với anh nữa!”
Lý Khải khó khăn ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, biểu cảm hoảng loạn, nói năng lộn xộn: “Trước...!Tiên sinh, tôi...!Tôi thật sự...!Thật sự...!Tôi...!Đó không phải là tôi!”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn anh ta: “Tới nước này rồi anh còn nói người trên ảnh không phải anh, được rồi, tôi hiểu rồi!”
Mặc Tu Nhân xoay người, nói với Triệu Khiêm: “Giao cho cậu xử lý, đừng để chết là được!”
Mặc Tu Nhân nói xong, quay người đi mất.
Triệu Khiêm hờ hững, sắc mặt vô cảm, đưa tay rút một con dao găm trong túi ra.
Con dao găm mới vừa mở ra, lưỡi dao sắc bén, ở dưới ánh đèn, lóe lên một tia sáng trắng sắc lẹm.
Lý Khải thấy cảnh này, sợ tới mức tè ra quần.
Anh mở miệng gọi Mặc Tu Nhân: “Tiên sinh, tiên sinh! Ngài từ từ, tôi có chuyện muốn nói!”.
Mặc Tu Nhân dừng chân lại một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc, kéo ghế dựa bên cạnh qua rồi ngồi xuống, miễn cưỡng nhìn qua mặt Lý Khải: “Nói đi, tôi nghe!”.
Người đàn ông Lý Khải khóc nức nở, giọng nói và dáng vẻ chật vật sợ hãi: “Tôi...!tôi là bị người ta sai khiến, nên mới làm chuyện như vậy, cô gái kia nói với tôi chỉ cần chụp ảnh ngủ cùng cô ta, cô ta sẽ cho tôi tiền, mà con gái tôi đang cần tiền phẫu thuật, tôi chỉ có thể nhận lời cô ta, không có cách nào khác!”
Lý Khải vừa nói vừa khóc, một người đàn ông lại đang chảy nước mũi lem nhem, làm cho Mặc Tu Nhân phải nhíu mày.
Con người của Mặc Tu Nhân lóe lên, anh biết người đàn ông Lý Khải này không hề nói dối, nếu muốn biết sự thật thì chỉ có thể tìm ra người phụ nữ đó.
Mặc Tu Nhân mới vừa nghĩ như vậy, di động của Triệu Khiêm liền vang lên.
Triệu Khiêm lấy ra di động nhìn thoáng qua, trên mặt hiện lên một sự vui mừng: “Mặc tổng, đã tìm được Tiêu Cẩn Như!”
Mặc Tu Nhân thở phào, tin tức này tới rất đúng lúc! Biểu cảm của Mặc Tu Nhân lạnh lùng: “Đưa cô ta tới đây!”
Triệu Khiêm gật gật đầu, lập tức giao việc cho bên kia, đem người đưa tới đây.
Triệu Khiêm lúc này mới nhìn về phía Mặc Tu Nhân, ánh mắt lướt qua Lý Khải đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt anh đầy do dự.
Mặc Tu Nhân nhìn về phía anh: “Có chuyện gì vậy, nói thẳng đi! Không cần để ý tới anh ta!”
Triệu Khiêm nghe được câu này, gật đầu, nghiêm túc nói: “Là chuyện này, tôi đã cho người đi điều tra địa chỉ nơi ở của Tiêu Cẩn Như nhưng không tìm ra cô ta, cho nên, tôi nghe theo anh, đi kiểm tra những tài khoản và nguồn tiền có liên quan tới cô ta, phát hiện cô ta nhận được một khoản tiền, hơn nữa một phần năm số tiền này, cô ta chuyển cho Lý Khải!”
Lý Khải nghe được tên của mình, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, lại cúi đầu xuống ngay lập tức, cuộn tròn trên mặt đất không nhúc nhích.
Nghe đến đó, khóe miệng Mặc Tu Nhân nở một nụ cười châm chọc, quả nhiên là như thế.
Anh nhíu mày rồi nói: “Sau đó thì sao?”.
Triệu Khiêm cũng nghiêm túc hơn: “Sau đó, chúng tôi tra được, số tiền này được chuyển từ một người tên là Từ Xuân Yến, mà người tên Từ Xuân Yến này lại là họ hàng xa của Đặng Thêu, chúng tôi đã điều tra ra, số tiền này là do Đặng Tiêu lén lút gửi cho Từ Xuân Yến, vốn dĩ quan hệ họ hàng của họ không được mấy ai biết tới, cô dùng dùng tên giả là chim én đi bán rượu, cũng quen được một cô gái bán rượu khác, luôn khoe khoang, hỏi cô gái kia có biết chị của cô ấy là ai không?”
Mặc Tu Nhân cũng không nhớ ra được, nhíu mày nói: “Đặng Tiêu là ai?"
Triệu Khiêm bất ngờ, nhưng anh cũng nghĩ ra, Mặc Tu Nhân không quan tâm tới chuyện của giới giải trí, cho nên mới không biết anh đang nói đến ai.
Anh nhanh miệng giải thích: “Đặng Tiêu là gương mặt đại diện của Quý Nhiên! Mà người phụ nữ Tiêu Cẩn Như kia bị chúng tôi tìm thấy trong tầng hầm ngầm trong nhà của Đặng Tiêu, từ ngày hôm qua buổi chiều, khi tin tức trên mạng về Bạch tiểu thư đang sôi sùng sục, Tiêu Cẩn Như đã bị