Sau khi cơm nước xong, Mặc Tu Nhân ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương, ngồi trên sô pha xem ti vi.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Sương, thoải mái ngáy ngủ.
Bạch Cẩm Sương bởi vì chuyện ở trên mạng, tối hôm qua cũng không nghỉ ngơi tốt, lúc này cũng sẽ xem ti vi, nhưng thật ra cũng có chút hơi buồn ngủ.
Cô ấy vốn dĩ đang chìa tay ra xoa xoa Tiểu Bạch, kết quả, xoa rồi lại xoa, đôi mắt cô cũng mê man theo, tay cũng bất động.
Mặc Tu Nhận thấy đầu cô gục xuống một chút một chút, giống hệt một con sâu ngủ, cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.
Anh cười khẽ nhéo nhéo khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương: “Em buồn ngủ thì lên lầu đi ngủ đi!”
Bạch Cẩm Sương đang buồn ngủ liền mở to mắt, giọng nói cũng mang theo sự buồn ngủ: “Ôi, em ngủ quên mất!”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu, ánh mắt vừa yêu chiều lại vừa dịu dàng nói: “Đúng vậy, mới dựa vào anh một lúc đã ngủ say rồi!”.
Bạch Cẩm Sương nhấp môi: “Em đi lên lầu ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút!” Cô vừa nói vừa định bước xuống sofa.
Kết quả, không chờ cô ngồi dậy, Mặc Tu Nhân đột nhiên đứng dậy, trực tiếp bế cô lên.
Lần này, Bạch Cẩm Sương lập tức tỉnh ngủ, tay cô bám vào bả vai Mặc Tu Nhân, có chút lo lång:
“Anh...!Anh muốn làm gì?” Mặc Tu Nhân nhè nhẹ hôn lên mặt cô: “Đương nhiên là bế em lên lầu đi ngủ rồi!” “Em không ngủ cùng anh!” Bạch Cẩm Sương không hề nghĩ ngợi, trực tiếp buột miệng thốt ra.
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, trực tiếp cười ra tiếng.
Thật ra, anh cũng không nghĩ đến điều này, dù sao thì, mới vừa yêu đương, ít nhất cũng phải cho Bạch Cẩm Sương một khoảng thời gian để thích ứng.
Anh không nghĩ rằng, Bạch Cẩm Sương đáng yêu như vậy, nói ra những lời này.
Anh cười vuốt vuốt mái tóc của Bạch Cẩm Sương, cố ý trêu đùa cô: “Giống như bữa cơm tối lúc nãy, dùng chăn bọc lấy em, anh ôm em ngủ!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, thẹn thùng liên tục lắc đầu từ chối: “Không cần, như vậy quá nóng, hơn nữa, giống hệt như con nhộng, không thoải mái tẹo nào!”
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ của Bạch Cẩm Sương thẹn thùng, trong lòng cực kì thích thú.
Trong mắt anh mang theo ý cười, cúi đầu, dùng chóp mũi áp áp vào mũi của Bạch Cẩm Sương: “Được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi, anh bế em về phòng của em, em ngủ một mình mà!"
Mặc Tu Nhân nói, bể Bạch Cẩm Sương lên lầu.
Bạch Cẩm Sương cắn chặt môi, ngoan ngoãn ở trong lòng Mặc Tu Nhân, không dám nhúc nhích.
Mặc Tu Nhân bế cô lên lầu, đặt ở trên giường, thật sự không có làm bậy.
Anh cúi đầu hôn Bạch Cẩm Sương, cười nói: “Ngủ đi, ngủ ngon, ngày mai tất cả mọi điều đều tốt thôi!”
Bạch Cẩm Sương mơ hồ cảm nhận được, điều Mặc Tu Nhân nói chính là sự việc trên mạng đó, cô cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Mặc Tu Nhân rõ ràng không muốn để cô biết, anh đã dùng những thủ đoạn gì.
Chỉ là, con người có đôi khi càng là không muốn suy nghĩ đến một việc, chuyện đó càng xuất hiện ở trong đầu.
Bạch Cẩm Sương chính là như thế, lúc ở dưới lầu, cô còn rất buồn ngủ, thậm chí còn dựa vào Mặc Tu Nhân ngủ say.
Mặc Tu Nhân vừa đi, cô lại ngủ không được.
Đêm nay Bạch Cẩm Sương không tài nào ngủ được.
Trong lòng cô thật ra rất tò mò, Mặc Tu Nhân rốt cuộc muốn đối phó như thế nào với Quý Nhiên, chỉ là, cô lại sợ Mặc Tu Nhân còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt, trước mắt chỉ có thể giằng co cùng Quý Nhiên.
Khi cô vừa biết được chuyện này, cả người đều đờ ra, cô thật sự không muốn để Mặc Tu Nhân phải chịu áp lực quá lớn.
Cứ nghĩ đến trong khoảng thời gian này Mặc Tu Nhân ở thành phố Tây Hải, chắc chắn rất mệt mỏi, cô nhớ rất rõ, khi vừa xuất hiện ở bệnh viện, trên khuôn mặt của Mặc Tu Nhân mang theo sự mỏi mệt.
Bạch Cẩm Sương buổi tối ngủ không yên.
Mặc Tu Nhân lại ngủ khá ngon.
Dù sao thì, trước đó anh làm việc liên tục, không hề nghỉ ngơi, hơn nữa chuyện của Bạch Cẩm Sương, cũng đã sắp xếp xong hết, tất cả giờ chỉ chờ ngày hôm sau xem kết quả nữa thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Mặc Tu Nhân tỉnh dậy, đã là bảy giờ năm mươi phút.
Anh vừa cầm vào di động, đã thấy tin nhắn của Triệu Khiêm gửi sang.
Triệu Khiêm: “Tổng giám đốc Mặc, tám giờ bắt đầu chứ?” Mặc Tu Nhân: “Ừ! Tám giờ, bắt đầu phát video!” Triệu Khiêm: “Vâng, tổng giám đốc mặc!” Mặc Tu Nhân gửi xong tin nhắn, rồi rời giường rửa mặt.
Anh vừa đánh răng xong, mở vòi nước của phòng tắm ra, đang định tắm rửa, nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, Bạch Cẩm Sương dồn dập gõ cửa phòng tắm.
Mặc Tụ Nhân tắt nước, nâng giọng: “Làm sao vậy? Bảo bối!”
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương mang theo một ít vui vẻ: “Hôm nay là có thể giải thích rõ ràng chuyện trên