Hiện giờ, Mặc Tu Nhân nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, anh cảm thấy càng nghĩ càng sợ.
Anh vây hai người kia lại rồi đưa Bạch Cẩm Sương đang ôm Tiểu Bạch đến bệnh viện thú y.
Trong lòng Mặc Tu Nhân cảm thấy có một dự cảm không lành, anh ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, đôi mắt nó không mở ra được, thoạt nhìn nó đã vô cùng suy yếu rồi.
Nước mắt Bạch Cẩm Sương rơi lã chã: “Nếu không nhờ Tiểu Bạch, có thể là em đã gặp chuyện rồi!”
Mặc Tu Nhân không biết nên an ủi cô như nào cho phải, trong khu biệt thự này có một bệnh viện thú y.
Bọn họ ôm Tiểu Bạch chạy tới nơi rồi giao nó giao cho bác sĩ thú y.
Mặc Tu Nhận thấy trong hốc mắt của Bạch Cầm Sương ầng ậng nước, đôi mắt cô đẫm lệ, anh nhịn không được duỗi tay giúp cô lau nước mắt: “Em yêu, đừng khóc nữa mà!”
Vừa nhìn thấy nước mắt Bạch Cẩm Sương, anh đã đau lòng đến không chịu được!
Tiểu Bạch là do lúc trước anh và Bạch Cẩm Sương giận nhau nên anh mới mang nó về biệt thử số một Hương Uyển để nuôi.
Lâu như vậy, mỗi khi anh thấy thức ăn của Tiểu Bạch hết rồi, anh cũng sẽ đổ thêm chút cho nó.
Mỗi ngày trở về, thấy Bạch Cẩm Sương đang vuốt ve Tiểu Bạch, anh cũng tự nhiên lại gần mà xoa lông cho nó.
Nói thật, đúng là rất có cảm tình với Tiểu Bạch, hơn nữa, Bạch Cẩm Sương rồáng càng ngày càng yêu Tiểu Bạch hơn, nếu Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì, lại còn vì cứu Bạch Cẩm Sương, chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ cực kỳ đau buồn!
Trong lòng Mặc Tu Nhân hơi hốt hoảng.
Anh gửi tin nhắn cho Vấn Đông Vân Đình, bảo bọn họ đưa hai người trong nhà kho kia tới Tử Uyển đi.
Anh không muốn về tới nhà rồi mà vẫn còn nhìn thấy hai người kia ở trong biệt thự.
Thời gian một phút một giây trôi qua.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương không ngừng nhìn bác sĩ thú y đang khám cho Tiểu Bạch trong phòng, cô nhịn không được hỏi Mặc Tu Nhân: “Mặc Tụ Nhân, Tiểu Bạch sẽ không sao đâu, đúng không?”
Cô hỏi với giọng điệu như vậy là để an ủi chính mình.
Mặc Tu Nhân đau lòng ôm cô vào trong ngực, anh hạ giọng nói: "Tiểu Bạch..Sẽ mau khỏe lại thôi!”
Anh cũng bắt đầu tự lừa dối mình, kỳ thật, lúc anh mang Tiểu Bạch cho bác sĩ thú ý, anh đã cảm giác Tiểu Bạch thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, toàn thân nó bắt đầu lạnh toát rồi.
Nhưng mà thấy bộ dạng ngây ngô của Bạch Cẩm Sương, anh cũng không dám nói ra.
Một lát sau, cửa phòng khám bệnh cuối cùng cũng mở ra.
Vẻ mặt đầy xin lỗi của bác sĩ thú y nhìn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân: "Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi, con vật nhỏ bị thương quá nặng, bên trong cơ thể nó đã bị suy nhược do cú đá!”
Tiểu Bạch bị thương rất nặng, nội tạng đều bị đảo lộn vị trí hết, lúc bác sĩ nhanh chóng phẫu thuật cho nó, nó cũng đã không kiên trì nổi nữa, đây cũng là hết cách rồi.
Bạch Cẩm Sương ngây ngốc nhìn bác sĩ thú y: “Thật sự hết cách rồi sao?” Bác sĩ thú y bất lực nói: “Nó đã không còn thở nữa rồi!”
Nước mắt Bạch Cẩm Sương như chuỗi ngọ bị đứt, không ngừng rơi xuống.
Bác sĩ thú y cũng trợn tròn mắt, tuy rằng ông ta đã từng chứng kiến nhiều người vì thú cưng mình mà thương tâm, nhưng ông ta chưa từng thấy ai khổ sở đến vậy!
Mặc Tu Nhân đau lòng không biết nên làm cái gì bây giờ mới phải, anh chỉ có thể ôm Bạch Cẩm Sương, ôm cô vào trong lòng, lẳng lặng vỗ nhẹ phía sau lưng cô và an ủi: “Em yêu, đừng khóc..."
Bạch Cẩm Sương khóc khổ sở tới cực độ: “Nó vì em, vì em mới bị đả đến chết, nó bị người sống sờ sờ đá đến chết, em đã nỗ lực tranh thủ thời gian cho nó rồi, vì sao...!Vì sao nó vẫn chết!”.
Mặc Tu Nhân đau lòng xoa tóc cô: “Nó còn quá nhỏ, không chịu nổi như vậy vết thương nặng như vậy, nếu nó biết em không xảy ra việc gì cũng sẽ rất vui.
Em đừng khóc nữa, em yêu, em vẫn còn bảo bối trong bụng nữa, em có thể vì đứa con trong bụng, cũng vì để Tiểu Bạch an lòng mà ngừng khóc có được không?”
Bạch Cẩm Sương cố nén nước mắt nói: “Em muốn mang Tiểu Bạch về nhà!”
Mặc Tu Nhân đau lòng gật đầu: “Được, chúng ta mang Tiểu Bạch về nhà thôi!”
Cuối cùng, Mặc Tu Nhấn và Bạch Cẩm Sương mang thi thể Tiểu Bạch trở lại biệt thự số một Hương Uyển.
Bạch Cẩm Sương tự tay làm mọi thứ, cô mai