Trong nháy mắt, Kim Chính Long hơi sợ hãi, giọng nói hắn ta cũng có chút phát run: “Mặc...!ngài Mặc, anh đây là có ý gì?”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn hắn ta, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con kiến bé nhỏ chẳng là gì cả, nhìn đến nỗi sống lưng Kim Chính Long lạnh toát.
Anh không nhanh không chậm mở miệng: “Phùng Nhì muốn dùng cùi chỏ nện vào vợ của tôi, cho nên, tôi muốn một cánh tay của gã.
Phùng Nhất cầm ống tuýp muốn đập vợ của tôi, cho nên tôi muốn năm ngón tay của gã.
Nghe nói tay đứt ruột xót, tôi đã chặt không chừa một ngón tay nào của gã, thật là không ngờ mạng của gã ta lại lớn như vậy, tới bây giờ vẫn còn sống rất tốt.
Tôi vốn đã định thả cho gã ta một con đường sống rồi, chỉ tiếc...!gã lại dám đá chết con mèo nhà tôi, cho nên, tôi muốn một cái chân của gã ta đấy.
Thật ra thì tính mạng của gã ta trong này cũng rất ương ngạnh, đã như vậy mà còn chưa chết! Kim Chính Long, anh nói xem...!bọn họ dám càn rỡ ở nhà của tôi như vậy, tôi làm như vậy có thể coi là quá đáng lắm hay không?”
Anh nói chuyện với giọng điệu rất chậm, mỗi lời nói đều nghe như thế vô cùng thản nhiên, nhưng mà những lời này lọt vào trong tại của Kim Chính Long lại không khác nào đòi mạng.
Anh đứng ở chỗ đó, nếu như không phải Triệu Khiểm xách hắn ta ra, sợ là bây giờ hắn ta ngay cả đứng cũng đứng không được.
Hắn ta cười gượng, nhìn về phía anh, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Mặc...!Ngài Mặc, bọn họ dám làm ra chuyện như vậy, quả thật chết cũng không đáng tiếc, bây giờ tôi lập tức thay ngài đi chỉnh đốn bọn họ!”
Kim Chính Long nói xong, đi tới chỗ hai người đang nằm trên mặt đất kia.
Anh cho Triệu Khiêm một ánh mắt, Triệu Khiểm lập tức đưa một tay ra tùm Kim Chính Long trở lại: “Anh thành thật một chút cho tôi! Cẩn thận tối chặt đứt hai chân của anh đấy!”.
Kim Chính Long sợ tới mức hai chân mềm nhũn, tức thì không dám nhúc nhích.
Anh sâu kín mở miệng: “Tôi còn nghe nói, hai người này chính là thủ hạ của anh, có đúng không?”
Anh vừa dứt lời, lập tức cười như không cười nhìn Kim Chính Long, Kim Chính Long thiếu chút nữa bị dọa sợ đến nỗi phát khóc.
Nói thật, hắn ta ở thành phố Trà Giang lăn lộn đã nhiều năm như vậy, chỉ nghe người ta nói tuyệt đối đừng đắc tội với Mặc Tu Nhân, nhưng lại không biết sau khi đắc tội anh cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào.
Hắn ta chỉ nghĩ muốn đen ăn đen một lần, kết quả bị anh trực tiếp dọa sợ!
Sắc mặt hắn ta cắt không còn một giọt máu: “Ngài...!ngài Mặc, ngài nghe tôi giải thích đã, mặc dù hai người họ là thuộc hạ dưới tay của tôi, nhưng mà bọn họ dám làm ra những chuyện tội ác tày trời như vậy, quả thật là không liên quan tới tôi!”
Anh mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua Kim Chính Long, ánh mắt có chút giống như đang nhìn một người chết: “Có phải không? Nhưng mà hai người này nói với tôi là anh bảo bọn họ làm như vậy! Nếu như anh đã không chịu nói thật, vậy thì cứ ở lại chỗ này, bồi hai người bọn họ cho tốt đi!”
Anh nói xong, lập tức quay người muốn rời đi.
Trước khi đi, anh còn không quên dặn dò Triệu Khiêm: “Triệu Khiêm, nhớ kỹ phải chiều đã hắn ta thật tốt đấy!”
Kim Chính Long sợ tới mức trực tiếp té đái, trong không khí truyền ra một loại mùi lạ.
Triệu Khiêm gật nhẹ đầu với anh, nhìn sang Kim Chính Long đang bị anh ta túm trong tay, ghét bỏ mím môi, một câu cũng không muốn nói..
Mắt thấy anh đã đi được mấy bậc thang, sắp sửa lên trên rồi.
Kim Chính Long lại nhìn về phía hai người không rõ sống chết nằm trên mặt đất bên kia, khó khăn nhắm mắt lại, đề cao giọng nói: “Ngài Mặc...!ngài đừng đi, tôi có lời muốn nói!”
Nhưng mà anh vẫn không dừng lại: “Thu dọn sạch sẽ cho hắn ta rồi hẵng đưa tới, bẩn quá!”
Triệu Khiêm gật nhẹ đầu, trực tiếp đẩy mạnh Kim Chính Long vào toilet dưới tầng hầm: “Tự mình rửa sạch rồi ra ngoài, nếu không thì cả đời này cứ vãi tè ở trong đó đi!”
Kim Chính Long bị đẩy mạnh đi, không bao lâu, một cái quần từ bên ngoài ném vào.
Kim Chính Long tắm rửa xong, thay quần, vẻ mặt chật vật đứng ở trong phòng vệ sinh, hắn ta đã không còn đường nào để đi nữa rồi.
Hắn ta biết rõ, nếu như hôm nay không nói thật, hắn ta sẽ không thể thoát khỏi chỗ này được nữa.
Người ra tay tàn độc như Mặc Tu Nhân, vẫn là lần đầu tiên hắn ta gặp được.
Nói thật, lẽ ra hắn ta không nên ỷ vào năm đó lừa gạt anh thành công một lần mà bây giờ còn dám tới lần thứ hai.
Bây giờ hắn ta đã hối hận tới mức xanh cả ruột rồi!
Tại phòng khách trên tầng,