Mặc Tu Nhân nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của Bạch Cẩm Sương một cái, đưa tay bưng nho qua, đặt lên chiếc bàn thấp ở cạnh ghế sa lông: “Vậy anh đút cho cục cưng nhỏ của anh ăn, có được không?”
Bạch Cẩm Sương hơi đỏ mặt: "Anh đi soạn quần áo nhanh đi!”
Kết quả, cô vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân cầm một quả nho lên, nhét vào trong miệng anh.
Cô không biết nói gì: “Còn nói muốn đút cho cục cưng nhỏ ăn, bản thân anh lại đã ăn trước!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, cười khẽ: “Ai nói anh muốn ăn trước!”
Bạch Cẩm Sương còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị Mặc Tu Nhân kéo qua, lấp kín miệng.
Bạch Cẩm Sương hơi hé môi, một quả nho lập tức được đưa qua.
Bạch Cẩm Sương bị hôn đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, cuối cùng, ăn một quả nho thôi mà chân cô cũng mềm nhũn.
Cô ăn nho xong, đỏ mặt trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Không muốn anh đút!” Mặc Tu Nhân không có ý tốt cười một tiếng: “Sao vậy? Anh đút không được sao?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt không phản ứng anh, trong lòng thầm mắng, da mặt dày!
Mặc Tu Nhân cười khẽ xoa xoa tóc cô, tiếp tục đi soạn quần áo.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cảnh Hạo Đông gửi tin nhắn cho Mặc Tu Nhân.
Cảnh Hạo Đông: Tu Nhân, gần đây cậu đang làm gì thế? Mang theo nhà thiết kế Bạch đi tụ họp chút đi!
Mặc Tu Nhân: Cậu muốn chúng tớ gọi Lâm Kim Thư xuất hiện, hay là thật sự muốn ăn cơm với chúng tớ vậy?
Cảnh Hạo Đông: Hai chuyện này có gì khác nhau sao?
Mặc Tu Nhân: Cậu nói gì cơ?
Cảnh Hạo Đông: Chậc...!tớ nói này, cậu có thể đăng nhỏ nhen như vậy được không, giúp đỡ anh em tốt thoát kiếp độc thân, chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của cậu sao?
Mặc Tu Nhân: Cậu có thể tự mời cô ấy ăn cơm kia mà!
Cảnh Hạo Đông: Tớ sợ cô ấy không đi.
Dẫu sao, Lâm Thanh Tuấn còn đang nằm trong bệnh viện mà!
Mặc Tu Nhân: Ở trước mặt Lâm Kim Thư, tại sao cậu cứ sợ hãi như vậy chứ? Cho dù Lâm Thanh Tuấn vẫn còn nằm trong bệnh viện, vậy thì thế nào? Hiện tại sức khoẻ của anh ta đã khôi phục hơn một nửa rồi, hơn nữa, với cái thái độ đó của mẹ anh ta, đổi lại là tớ, tuyệt đối sẽ không lo trước lo sau nữa!
Cảnh Hạo Đông: Ôi, tớ biết mà.
Lúc cậu bày tỏ với Bạch Cẩm Sương, cũng đã từng dây dưa lề mề, lo trước lo sau mà!
Mặc Tu Nhân: Sau này cậu cũng đừng hòng ăn cơm với tớ và Cẩm Sương nữa, tớ ngủ đây!
Cảnh Hạo Đông: Đừng mà, Tu Nhân, tớ sai rồi!
Cảnh Hạo Đông: Nói thật đó, tớ thật lòng cần cậu trợ giúp.
Cậu giúp tớ hẹn Lâm Kim Thư một lần, một lần thôi là được!
Mặc Tu Nhân: Ngày mai tớ muốn đi ra ngoài du lịch nghỉ dưỡng với Cẩm Sương.
Cho dù tớ muốn ăn cơm với cậu, tiện thể giúp cậu gặp Lâm Kim Thư một chút, thì cũng không có thời gian!
Cảnh Hạo Đông: Hả? Cậu bận rộn như vậy, còn có thời gian nghỉ dưỡng sao?
Mặc Tu Nhân: Gần đây tớ đã giảm tiến độ công việc một chút, tớ...!định cầu hôn Cẩm Sương!
Cảnh Hạo Đông: Shit! Cậu...!cậu muốn làm gì?
Mặc Tu Nhân: Tớ sắp làm bố rồi!
Cảnh Hạo Đông: Tớ nhớ tớ chưa từng gọi cậu là bố mà! Mặc Tu Nhân: Cút!
Cảnh Hạo Đông: Ha ha, chỉ đùa chút thôi.
Chúc mừng cậu nhé, nhanh như vậy mà đã lên chức bố rồi.
Chỉ có điều, hai cậu cũng đã lãnh giấy chứng nhận rồi, còn cầu hôn nữa à!
Mặc Tu Nhân: Hôn nhân không có hôn lễ, là một hôn nhân không hoàn chỉnh.
Tớ phải bù cho Cẩm Sương một hôn lễ, tớ không muốn cô ấy chịu bất cứ tủi thân nào khi ở cùng tớ!
Cảnh Hạo Đông: Chậc chậc chậc! Thật chua quả đi!
Mặc Tu Nhân: Cậu không có chuyện gì, thì đừng quấy rầy tớ nữa!
Cảnh Hạo Đông: Đã nói là phải độc thân cùng nhau, thế mà cậu lại lén lút yêu đương, bây giờ còn tới ngược chó độc thân nữa chú!
Mặc Tu Nhân:...!Cậu là thiểu năng sao?
Cảnh Hạo Đông: Người thiểu năng thường hạnh phúc hơn, cậu chưa từng nghe qua sao?
Mặc Tu Nhân:...!Cậu quả nhiên là thiểu năng!
Cảnh Hạo Đông: Ai...!Người thoát kiếp độc thân, bây giờ còn khinh bỉ người khác, thật tổn thương!
Mặc Tu Nhân:...!
Cảnh Hạo Đông: Thôi vậy, không quấy rầy cậu và nhà thiết kế Bạch yêu đương ngọt ngào nữa, tớ phải lấy hết tất cả can đảm, đi hẹn Lâm Kim Thư!
Cảnh Hạo Đông gửi tin nhắn xong, nhìn thấy sau cùng dòng tin nhắn, có một dấu chấm than màu đỏ.
Phía dưới có một dòng chữ