Đàm Phi Tuấn ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, có chút đau lòng, nhưng mà, trong lòng ông ta càng xúc động hơn, Yến Oanh thật sự đã nghĩ nhiều rồi.
Chàng trai trẻ này, xem ra thật sự rất tốt.
Ông ta viết chữ như rồng bay phượng múa kê xong đơn thuốc, Mặc Tu Nhân một chữ cũng không biết, anh nhịn không được mà nói: “Bác sĩ, đơn thuốc có thể dùng máy tính đánh chữ ra không?”
Thật ra, kể từ khi Bạch Cẩm Sương mang thai, những thứ mà Bạch Cẩm Sương bỏ vào miệng, Mặc Tu Nhân đều sẽ kiểm tra kỹ càng.
Đàm Phi Tuấn nghe được lời này, xụ mặt lại nói: “Tôi không biết dùng máy tính, không được hay sao?”
Mặc Tu Nhân: “...!Vậy thôi cũng được!”
Anh nói xong, định là sẽ đưa Bạch Cẩm Sương rời khỏi, Bạch Cẩm Sương có chút lo lắng, sao Đàm Phi Tuấn lại không làm theo kế hoạch chứ
Cô đang nghĩ như vậy thì bị Mặc Tu Nhân nằm tay đứng lên, liền nghe thấy Đàm Phi Tuấn nói: "Dừng lại một chút!” Mặc Tu Nhân có chút thắc mắc mà nhìn đối phương: "Bác sĩ, còn chuyện gì nữa không?”
Đàm Phi Tuấn đứng dậy, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải Mặc Tu Nhân.
Khóe môi Bạch Cẩm Sương giật giật vài cái, sao cô lại cảm thấy, chủ Đàm hơi giống kiểu lang băm chuyên đi lừa tiền vậy!
Sau khi Đàm Phi Tuấn đánh giá xong, nói với
Mặc Tu Nhân: "Cậu biết tôi là bác sĩ Đông y đúng không!”
Mặc Tu Nhân giật mình: “Trước đây tôi đã nói qua tình hình của bà xã tôi, sau đó nhân viên y tế đã giới thiệu số điện thoại của ông cho tôi!”
Mặc dù lúc trước ở Hải Đảo từng gặp mặt một lần, nhưng đối phương khám bệnh cho Bạch Cẩm Sương, trong lòng Mặc Tu Nhân cũng không đến nỗi vẫn còn ý thù địch.
Đàm Phi Tuấn mỉm cười: “Bà xã của cậu không sao hết, nhưng mà, cậu có vấn đề!”
Đàm Phi Tuấn vừa nói vừa chỉ tay về hướng của Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn Đàm Phi Tuấn diễn kịch.
Cô còn phối hợp mà hỏi: “Bác sĩ, anh ấy làm sao vậy?”
Mắt của Mặc Tu Nhân tối sầm lại, anh nhìn Đàm Phi Tuấn mà không nói gì cả.
Đàm Phi Tuấn từ từ nói: “Tục ngữ có nói, Đông y tứ chẩn!”
Bạch Cẩm Sương: “
Thật là muốn phẫn nộ mà! Lời kịch cũng không thể thay đổi một chút nào hay sao?
Đàm Phi Tuấn không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Tôi vừa mới nhìn cậu một chút, lập tức đã phát hiện ra sự không bình thường trên người cậu!” Mặc Tu Nhân cau mày lại: “Ồ, vậy tôi bị làm sao vậy?”
Đàm Phi Tuấn bây giờ mới nói: “Có phải là cậu thường xuyên mất ngủ, tâm trạng cáu kỉnh, hơn nữa, sau khi qua ngưỡng hai mươi tuổi, tình trạng này, càng ngày càng nghiêm trọng, cậu cũng từng đến khám bác sĩ, nhưng mà, không có ích gì!”
Mặc Tu Nhân vốn dĩ cho rằng, hành động này của đối phương là đang cố ý gây chuyện, nhưng lại không thể ngờ rằng, đối phương lại đem triệu chứng bệnh của anh nói ra một cách cực kỳ chính xác.
Vẻ mặt của anh trầm xuống: “Bác sĩ, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc trước đi du lịch ở Hải Đảo, tôi đã từng gặp ông đúng không!
Hơn nữa, lúc đó Đàm Phi Tuấn đang ở cùng Đàm Phi Vũ, Đàm Phi Vũ đó, mấy ngày trước ở bữa tiệc trang sức, còn đứng quanh Bạch Cẩm Sương nữa, lúc đó mặc dù anh không nói gì, nhưng mà không có nghĩa là anh không để ý đến.
Đàm Phi Tuấn sững sở, ông ta không thể nào ngờ được, ông ta chỉ mới gặp mặt Mặc Tu Nhân một lần, mà đối phương đã ghi nhớ được mặt của ông ta rồi.
Ông ta nhưởng nhưởng mày nói: “Tôi gặp cậu là tình cờ, nhưng mà, khám bệnh cho người khác là trách nhiệm của tôi!”
Gương mặt của Mặc Tu Nhân trở nên lạnh lùng: “Nếu ông