Cùng lúc đó, Tề Bạch Mai đang gửi tin nhắn cho Vân Thành Nam.
Tề Bạch Mai: Vân Thành Nam, anh làm gì vậy?
Vân Thành Nam: Không làm gì, anh đang ở trong văn phòng làm việc, sao vậy?
Tề Bạch Mai: Hi hi, vậy em đến tìm anh nhé! Vân Thành Nam: Không cần đâu, lát nữa anh có một ca phẫu thuật
Tề Bạch Mai: A...!Trùng hợp như vậy sao! Được rồi! Em không làm phiền anh nữa!
Tề Bạch Mai gửi tin nhắn xong thì yên lặng nhìn cửa bệnh viện, lại nhìn bình giữ ẩm trong tay, vẻ mặt có chút mất mát.
Hôm nay cô ấy lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, cho đến bây giờ mới làm ra được món ăn này, còn muốn mang tới đây cho Vân Thành Nam nếm thử, không nghĩ tới lát nữa anh ấy sẽ có ca phẫu thuật.
Tề Bạch Mai bĩu môi, gửi tin nhắn cho Bạch Cẩm Sương.
Tề Bạch Mai: Cẩm Sương, tớ đang cảm thấy có chút vướng mắc nha!
Mặc Tu Nhân đang dẫn theo Bạch Cẩm Sương dự định đi lấy thuốc cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn của Tề Bạch Mai, cô lập tức trả lời lại.
Bạch Cẩm Sương: Cậu vướng mắc cái gì?
Tề Bạch Mai: Hôm nay tớ nấu một món ăn muốn mang tới cho Vân Thành Nam nếm thử, kết quả tớ đã đến cửa bệnh viện rồi, vốn định cho anh ấy một bất ngờ, nanh tin hỏi có thể đến tìm anh ấy hay không, sau đó trực tiếp xuất hiện trước mặt anh ấy, ai ngờ anh ấy nói chuẩn bị có ca phẫu thuật, tớ không dám đi nữa, tớ cảm thấy mình nói chuyện tình yêu hay lo được lo mất, sợ mình làm sai chuyện gì!
Đọc tin nhắn của Tề Bạch Mai, Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong lòng cũng không có cảm giác gì.
Cô giúp Vân Thành Nam giấu giếm chuyện bị bắt đi xem mắt, nhưng mà lại không nghĩ tới hai người đang ở cùng một chỗ, tuy rằng nên để lại cho đối phương một chút không gian riêng tư, nhưng nếu không gian riêng tư của Vân Thành Nam quá nhiều, có một số việc lại không nói cho Tề Bạch Mai, trong lòng của Tề Bạch Mai sẽ suy nghĩ nhiều.
Đại đa số giác quan thứ sáu của phụ nữ đều vô cùng nhạy cảm, đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, không biết có phải mình giấu giếm cô ấy nên cảm thấy chột dạ hay không, sợ là Tề Bạch Mai đã phát hiện ra cái gì đi!
Bạch Cẩm Sương: Nếu cậu đã tới, vậy thì cứ đem thức ăn đưa qua đi, đừng do dự, chuyện này cũng không giống tính cách của cậu nha, hơn nữa nếu anh ấy bận rộn, cậu mang thức ăn để lại cho anh ấy là được! Vừa vặn lúc này tớ cũng đang ở trong bệnh viện, chờ lúc nữa tớ dẫn cậu đi chơi!
Tề Bạch Mai: A, cậu cũng đang ở trong bệnh viện sao, cậu bị sao vậy?
Bạch Cẩm Sương: Không có việc gì...!Chỉ cần làm một kiểm tra nhỏ thôi, cậu không cần phải lo lång!
Tề Bạch Mai: Được rồi, cậu đợi nhé, tớ đưa đồ lên trước, đợi lát nữa sẽ tới tìm cậu!
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới cất điện thoại di động.
Kết quả cô nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang muốn lấy thuốc cho cô, trong tay trống rỗng.
Bạch Cẩm Sương mơ hồ chớp chớp mắt: “Em nhớ bác sĩ kia đã cho anh ba lọ thuốc, nó ở đâu rồi?”
Mặc Tu Nhân thấy giọng điệu của Bạch Cẩm Sương có chút khẩn trương, không khỏi chột dạ “Ném rồi!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương lập tức thay đổi: “Anh ném đi đâu rồi?”
Lần này Mặc Tu Nhân thật sự vô cùng chột dạ "Thùng rác!”
Bạch Cẩm Sương tức giận muốn chết: “Sao anh không nói với em, chúng ta quay lại tìm!”
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này thì nhíu mày: “Cẩm Sương, anh cảm thấy thuốc này hẳn là có vấn đề, rõ ràng là sản phẩm ba không, không có cách sử dụng, không có nhà sản xuất, ngay cả nắp cũng không đóng kín, loại thuốc này không thể uống được!"
Bạch Cẩm Sương trầm mặt nhìn chăm chăm anh: “Đó là y học cổ truyền của dân tộc, là bác sĩ tự tay làm, đương nhiên không có những thứ anh nói rồi!”
Mặc Tu Nhân sửng sốt: “Làm sao em biết được?"
Bạch Cẩm Sương ý