Tề Bạch Mai cười nhạo: “Cô thông minh như vậy, sao lại không đoán được tôi là bạn gái của anh Thành Nam cơ chứ!”
Vân Thành Nam có chút bất đắc dĩ: “Bạch Mai!”
Tề Bạch Mai quay đầu liếc nhìn anh, trong tay cô cầm bình giữ nhiệt đi thẳng đến bàn làm việc, nặng nề đặt bình giữ nhiệt lên bàn làm việc:
“Sao vậy? Em nói không đúng sao? Bác sĩ Vân, Viện trưởng Vân, đây là phẫu thuật mà anh nói đấy à?”
Ánh mắt cô liếc nhìn Trình Ngọc Viện, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy có phải là bệnh nhân của anh không? Anh định phẫu thuật cho cô ấy trong văn phòng à? May mà em đến cửa văn phòng, còn nhìn xem thử trước, sợ tiến vào quấy rầy anh, là em quá ngu xuẩn, nên sớm nghĩ tới mấy ngày nay anh bận rộn như vậy, tất nhiên là đi cùng em gái tốt của anh rồi!”
Tề Bạch Mai nổi giận, cô ấy cũng không biết rốt cuộc mình đang nói cái gì nữa.
Cô ấy nói xong những lời này, thất vọng nhìn thoáng qua Vân Thành Nam, buông bình giữ nhiệt xuống rồi rời đi.
Vân Thành Nam nóng nảy, trực tiếp đứng dậy đuổi theo: "Bạch Mai, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!”
Tề Bạch Mai bước đi nhanh hơn, Vân Thành Nam bước nhanh tiến lên, một tay nắm lấy cánh tay cô: “Em nghe anh giải thích đã!”
Tề Bạch Mai lạnh lùng nhìn anh: “Viện trưởng Vân, chẳng lẽ anh không biết, những lời này anh nói là lời thoại đặc biệt phổ thông của mấy tên cặn bã sao?”
Vân Thành Nam nhíu mày: “Bạch Mai, trước tiên em hãy bình tĩnh lại đã!”
Nhưng anh vừa nói xong thì Trình Ngọc Viện đã bắt kịp:
“Đúng vậy, cô Tề, tôi biết cô và anh Thành nam là tình cảm nam nữ, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn đến để thăm anh Thành Nam mà thôi, dù sao thì chúng tôi cũng coi như là thanh mai trúc mã của nhau mà, cô đừng nghĩ nhiều nha, chính là thanh mai trúc mã đơn thuần thôi!”
Tề Bạch Mai vốn chỉ tức giận, không đến mức nổi giận đùng đùng.
Kết quả là sau khi nghe được lời này của Trình Ngọc Viện, cả người cô đều như bị đốt cháy: “Ha ha...!Anh Thành Nam, thanh mai trúc mã, cô gọi thân mật như vậy, chẳng lẽ không phải là muốn tôi suy nghĩ nhiều sao? Cô càng hlàm ra vẻ hoa sen trắng yếu đuối nhu nhược, tôi càng thấy ghê tởm!”
Ngay lập tức Trình Ngọc Viện bật khóc: “Tôi đã nói gì sai? Cô Tề, vì sao cô lại có ác ý với tôi như vậy, muốn phi bảng tôi như vậy!”
Vân Thành Nam có chút đau đầu, nhất là nhìn thấy bệnh nhân và y tá bác sĩ cách đó không xa đều đang tò mò hóng hớt.
Anh bất lực nói với Tề Bạch Mai: “Bạch Mai, đi vào văn phòng anh, anh sẽ từ từ giải thích với em! Được không?”
Hốc mắt Tề Bạch Mai đỏ lên, cô ngước mắt lên nhìn Vân Thành Nam:
“Giải thích cái gì? Giải thích lý do tại sao anh lại ở cùng một chỗ với em gái của anh à? Hay là anh cảm thấy vừa rồi em mắng cô ta nên trong lòng anh không thoải mái, muốn giúp cô ta trừng phạt em? Vân Thành Nam, trước kia sao em lại không nhìn ra được anh còn có sở thích một chân đạp hai thuyền như thế nhỉ, có phải anh nghĩ rằng nếu không đội cho em cái sừng lên trên đầu thì sợ em sống quá vô vị hay không!”
Vân Thành Nam thấy Tề Bạch Mai nói không suy nghĩ, anh tức giận đến đen cả mặt:
“Tề Bạch Mai, em có thể đừng nói lung tung nữa có được hay không, nghe anh giải thích đã!”
Tề Bạch Mai lúc này đang tức giận, tính tình cứng như một tảng đá:
“Đúng vậy, em nói lung tung, em gái của anh nói đều đúng hết, vậy anh cần gì phải nghe em nói chuyện chứ, anh buông tay em ra, để em tự cút đi! Còn nữa, anh không cần phải giải thích với em, để lại lời mà giải thích với em gái tốt của anh đi!”
Vân Thành Nam nhíu mày nhìn Tề Bạch Mai, anh đột nhiên trực tiếp dùng sức khiêng Tề Bạch Mai lên, đi về phía văn phòng.
Trình Ngọc Viện bên cạnh nhất thời trợn tròn mắt, biểu tình có chút ngờ nghệch!
Chẳng qua, cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.
Tề Bạch Mai không