Nghe như vậy, thần sắc Tề Bạch Mai cuối cùng cũng tốt hơn một chút: “Nói cũng đúng!”
Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, khóe miệng giật giật: “Cẩm Sương, cậu nói thử xem tại sao Lâm Kim Thư lại được mẹ của Cảnh Hạo Đông thích như thế chứ? Mình có nên tìm cô ấy nhờ tư vấn hay không nhỉ?”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ: “Cậu với Lâm Kim Thư có hai tính cách trái ngược nhau, một người thì lạnh lùng đến đáng sợ, một người thì lại quá nhiệt tình hoạt bát.
Cậu tìm cô ấy xin kinh nghiệm không sợ mẹ của viện trưởng Vân càng ghét cậu hơn sao?”
Tề Bạch Mai nói như sắp khóc: “Thế tớ phải làm gì bây giờ?”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Vân Thành Nam: “Cậu đừng có gấp, cứ từ từ đi, cậu hãy đặt niềm tin vào viện trưởng Vân.
Từ nay về sau, hai người các cậu dù có chuyện gì thì cũng cố gắng đừng dối gạt nhau.
Còn về phần bố mẹ hai bên, chỉ cần thành tâm một chút thì ắt hẳn có thể làm họ thay đổi suy nghĩ rồi!”
Nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, Tề Bạch Mai bán tín bán nghi: “Thật vậy chứ?”
Bạch Cẩm Sương bất lực: “Viện trưởng Vân hiểu rõ về mẹ anh ta hơn, cậu có thể hỏi anh ta thử xem!”
Vân Thành Nam: "..."
Tề Bạch Mai quay đầu nhìn Vân Thành Nam: “Lời của Cẩm Sương có vẻ rất có lý, anh cảm thấy em có thể khiến mẹ anh thích em không?”
Vân Thành Nam bất đắc dĩ thở dài, không biết nên nói thật hay nói dối đây.
Lúc này, Mặc Tu Nhân vốn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Cô Tề, nếu mẹ của viện trưởng Vân đã khó nói như thế thì hẳn là anh ấy cũng không muốn cô biết sự thật.
Mẹ của anh ấy không thích cô, cô cũng đừng dò hỏi đến cùng.
Loại chuyện này vẫn nên để viện trưởng Vân giải quyết riêng thì hơn! Nguyên nhân gây ra cái thứ gọi là quan hệ mẹ chồng nàng dâu này cuối cùng cũng đều nằm ở trên người người đàn ông.
Cô không cần chấp nhất với thái độ của mẹ viện trưởng Vân!”
Nghe vậy, Vân Thành Nam kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tu Nhân.
Tề Bạch Mai trợn tròn hai mắt, nhưng dường như cô ấy đã hiểu ra điều gì đấy nên cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Mặc Tu Nhân nói: “Cơ thể Cẩm Sương không được thoải mái cho lắm, tôi đưa cô ấy về trước đây!”
Vân Thành Nam gật đầu, cùng Tề Bạch Mai đứng dậy, tiễn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi.
...!
Mặc Tu Nhân trực tiếp đưa Bạch Cẩm Sương về nhà.
Trên đường, Bạch Cẩm Sương không biết nghĩ đến điều gì, không nhịn được cười khẽ nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Không ngờ anh lại có nhiều hiểu biết như vậy, lại còn biết điểm mấu chốt của mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu nằm ở đâu cơ đấy!”
Mặc Tu Nhân nắm chặt tay lái: “Anh chỉ muốn về sớm một chút thôi mà!”
Nếu không, dựa theo tính cách của anh sẽ không nói những lời vô nghĩa như thế.
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “À, đúng rồi, dạo gần đây anh rất bận mà!"
Mặc Tu Nhân nghe vậy, im lặng vài giây, vẻ mặt trầm xuống: “Công việc ở thời điểm nào thì anh cũng có thể hoàn thành hết.
Anh chỉ muốn được nghe em giải thích thôi!”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, cô biết Mặc Tu Nhân muốn biết chuyện gì rồi.
Cô chớp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng tính toán thử xem nên giải thích chuyện này với Mặc Tu Nhân như thế nào.
Chắc chắn không thể nói thật được, dù sao, cô cũng đã đồng ý với người đó rôi!
Cho dù là cô nói cho Mặc Tu Nhân thì cũng phải bắt Mặc Tu Nhân giúp cô che giấu.
Hơn nữa, điều này còn vi phạm lời hứa của cô với người đó.
Tuy bây giờ cô vẫn chưa thể thật sự chấp nhận thân phân của đối phương nhưng dù sao người đó cũng là người nói cho cô biết mọi chuyện.
Cô hiểu được sự quan tâm của người đó dành cho mình.
Thế nhưng, tình huống hiện tại, Mặc Tu Nhân rõ ràng đã nhận ra được điều gì đó, nếu không nói gì thì cũng không được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Cẩm Sương có chút rối rắm.
Khi mọi người hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút thì thời gian thường trôi qua rất nhanh.
Bạch Cẩm Sương thấy mình chưa lưỡng lự được bao lâu thì xe đã đến Biệt thự số một Hương Uyển.
Vào cửa, Bạch Cẩm Sương ngồi trên sô pha, nhìn Mặc Tu Nhân đang ngồi ở sô pha kế