Trong lòng của Mặc Tu Nhân cảm thấy rất đau đớn: “Nhưng mà, em rất sợ kim tiêm mà có đúng không?”
Khóe miệng của Bạch Cẩm Sương hơi giật, đúng là thật sự cảm thấy rất sợ, mỗi lần bị bệnh phải chích để truyền dịch, da đầu cô như căng cứng, cảm giác như là mình tự tra tấn chính bản thân mình vậy.
Nhưng lần này thì không giống vậy, nghĩ đến việc làm cho cơ thể của Mặc Tu Nhân có thể vĩnh viễn hồi phục, cô cảm thấy thực giá trị!
Bạch Cẩm Sương có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, ban tay Mặc Tu Nhân ôm chặt lấy cô đang run rẩy.
Cô có chút bất đắc dĩ: “Em thật sự không sao mà, chỉ cần anh uống thuốc là được, dù sao thì rút máu của em để cho anh, hơn nữa, rút cũng không nhiều máu lắm, em cũng đã rút khá nhiều lần, không ảnh hưởng gì tới cơ thể cả, anh đừng quá lo lắng!”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, ôm tay cô không một chút thả lỏng.
Vài giây sau, anh ta đột nhiên nói: “Em yêu, có phải em đã tìm được người thân của em rồi đúng không?”
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cứng đờ cả người, nói thật ra, cô cảm giác bản thân mình giấu giếm rất giỏi nhưng Mặc Tu Nhân lại có thể...!Thông qua một chút manh mối để lại mà anh có thể đoán được sao?
Bạch Cẩm Sương cũng không biết nên nói cái gì mới đúng, người đàn ông này quá thông minh, sự nhạy cảm của anh làm cho cô không thể hình dung ra được.
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Em yêu à, xem ra là anh đã đoán đúng rồi, em nghĩ là sẽ không bao giờ nói cho anh biết về chuyện này đúng không, không biết lí do em làm vậy là gì, dù sao thì em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tôn trọng quyền lựa chọn của em, nhưng mà, nếu như em có việc gì cần được giúp thì cứ tới tìm anh, nhất định phải nói với anh trước tiên, đừng để bản thân một mình chịu đựng quá nhiều!”
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, cười: “Anh yên tâm, em sẽ không cao thượng như vậy đâu, có một chỗ dựa thật vững chắc như vậy, ngu gì mà không cần chứ!”
Mặc Tu Nhân cười, lấy tay sờ chóp mũi của cô một cách đầy yêu thương.
...!
Bệnh viện Việt Đức.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân vừa rời đi, Vân Thành Nam liền nói: “Bạch Mai, em có muốn đi xem phim không? Hôm nay, chúng ta đi xem phim, được không?”
Tề Bạch Mai liếc mắt anh ta một cái: “Xem phim? Không phải hôm nay anh có một cuộc phẫu thuật sao?”
Vân Thành Nam: “...!Em đang giận anh hay sao?”
Tề Bạch Mại méo miệng: “Nếu em đi xem mắt với một người đàn ông khác, anh có giận hay không?”
Nghe được lời này, Vân Thành Nam cân nhắc rồi nói: “Em hãy đi tìm hiểu rõ chân tướng sự việc, rồi hằng suy nghĩ xem có nên giận dữ, có nên mang thù hay không.”
Nghe thấy vậy, Tề Bạch Mai cười lạnh: “Thế thì em vẫn nên đi xem mắt với người đàn ông khác một chút, rồi lại giải thích với anh sau.”
Tề Bạch Mai nói xong, lập tức đứng lên và rời đi.
Vân Thành Nam liền giữ chặt cánh tay cô ấy, mặt tối sầm nói: “Em dám sao!”
Tề Bạch Mai khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Vân Thành Nam: “Anh còn dám, sao mà em lại không dám chứ!”
Vân Thành Nam bất đắc dĩ thở dài: “Bạch Mai, anh sai rồi!”
Tề Bạch Mai méo miệng, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng lại, nói: “Anh là ai cơ chứ, đường đường là một viện trưởng của bệnh viện Việt Đức, một bác sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong nước, anh đã bao giờ phạm phải sai lầm, như vậy là em sai rồi!”
Vân Thành Nam cười khổ: “Bạch Mai, anh thật sự sai rồi, anh xin lỗi em, anh không nên nói dối em chuyện này, hơn nữa...!Chuyện đó không phải là xem mắt mà là do mẹ của anh gạt anh, bắt anh đi gặp mặt Trình Ngọc Viện, không được bao lâu sau thì bên bệnh viện có việc gấp nên anh liền rời đi!”
Tề Bạch Mai nghiêm mặt, nhìn thẳng vào anh ta: “Anh nhìn anh kìa, tới lúc này còn chưa biết nhận sai, còn ở đó mà biện minh cho chính mình!”
Vân Thành Nam dở khóc dở cười: “Không, anh không có biện minh, anh nhận sai