Xúi giục Trịnh Hoài Thanh bỗng bật cười trào phúng: “Tôi chỉ lừa cô chơi một võ thế thôi, không ngờ thế mà lại là thật, Bạch Linh Lan, cô đúng là được lắm!”
Đây là điều Mặc Tu Nhân đã dạy anh ta, đó là thả con săn sắt bắt con cá rô! Sắc mặt Bạch Linh Lan thay đổi liên lục: “Cho dù anh biết thì đã thế nào, dù sao cư dân mạng cũng đã biết rõ chuyện tôi cắt cổ tay, hơn nữa anh còn không có chứng cứ, càng khỏi phải nghĩ tới chuyện dùng đoạn ghi hình của Bạch Cẩm Sương để uy hiếp tôi.
Đừng quên lúc anh đi vào đã soát người, tôi đã đề phòng chiêu đó rồi!”
Tuy miệng thì nói thế nhưng rõ ràng cô ta vẫn có hơi chột dạ.
Trịnh Hoài Thanh nhìn cô ta chăm chú, anh ta không nói một lời, trong lòng cười khấẩy, cấn thận hơn nữa thì đã làm sao, không phải là vẫn không phòng được Mặc Tu Nhân? Bạch Linh Lan đột nhiên cầm lấy con dao gọt trái cây đặt bên cạnh, rạch một đường trên cổ tay mình, máu lập tức chảy ra, cô ta còn tiện tay nhấn chuông kêu cứu cho minh.
Trịnh Hoài Thanh hoàn toàn bị chuỗi hành động này của cô ta làm cho rúng động, nhìn Bạch Linh Lan bằng ánh mắt phức tạp: “Gô..."
Bạch Linh Lan cười lạnh một tiếng: “Lần này thì đúng là cắt cổ tay thật rồi.
Anh cảm thấy anh còn nắm được thóp để uy hiếp tôi nữa không?”
“Cô đúng là ngay cả bản thân mình cũng có thể xuống tay được!”
Trịnh Hoài Thanh đã không biết nên nói cái gì mới thể hiện được cảm xúc khiếp sợ của bản thân lúc này.
Bạch Linh Lan hừ lạnh một tiếng: “Nếu không thì sao, để anh