Xuất hiện vạch mặt Gò má Bạch Cẩm Sương hơi hơi ửng đỏ, trong đầu chợt thoáng qua ý nghĩ này.
Nhưng chưa đợi cô kịp có phản ứng thì cánh tay đang ôm cô đã hơi buông lỏng.
Mặc Tu Nhân cong môi: “Hóa ra...!
cô cũng không phải là luôn bình tĩnh như thể”
Trong giọng anh còn xen lẫn chút ý chế nhạo, quả thực gợi đòn vô cùng.
Nét mặt Bạch Cẩm Sương phút chốc sượng cứng.
Cô thẹn quá thành giận, tức tối trừng Mặc Tu Nhân.
Cô lại hiểu sai ý anh ta rồi.
Cô vươn tay toan đẩy phắt Mặc Tu Nhân ra.
Kết quả lại bất chợt bị Mặc Tu Nhân kéo giật về trước, đập vào ngực anh.
Chóp mũi Bạch Cẩm Sương lập tức cảm thấy vừa đau lại nhức, ánh mắt phút chốc đỏ hoe.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy hốc mắt của cô đỏ hoe, cõi lòng chợt rung động một cách vô cớ, hầu kết khe khẽ chuyển động.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa tay, vuốt vuốt mái tóc của Bạch Cẩm Sương, cất giọng xa xôi: “Cô có cảm thấy là cô rất giống một con mèo không? Chỉ biết cào người lung tung”
Chỉ mới trong buổi sáng nay, vì con mèo này mà bản thân đã bị đụng gáy hai lần, cả cảm cũng bị thương.
Bạch Cẩm Sương không sao hiểu nổi ý của Mặc Tu Nhân.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, cảm thấy nhục nhã ghê gớm, không buôn nghĩ ngợi đã thẳng thừng mở miệng: “Vậy anh có cảm thấy rằng anh giống hệt một con chó không?”
Gương mặt điển trai của Mặc Tu Nhân lập tức tối sâm đi.
Anh coi như đã được trông thấy người không biết phải trái đúng sai là như thế nào.
Anh quay phảt người lại, trở về chỗ ngôi, lạnh mặt nói: “Cô đi ra ngoài cho tôi!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, thấp giọng đáp: “Là anh mắng tôi trước!”
Gần xanh trên trán Mặc Tu Nhân giật giật: “Còn muốn tôi mời cô