**********
Nụ cười trên mặt Trình Ngọc Viện cứng đờ: “Thật ra thì tôi chỉ muốn thêm một người bạn trên Wechat, kết giao bạn bè với cô mà thôi!”
Bạch Cẩm Sương vốn định từ chối, đột nhiên nghĩ lại.
Cô có thể nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ này muốn trở trò quỷ gì, thuận tiện giúp cho Tề Bạch Mai tìm hiểu nghe ngóng tình địch.
Đôi mắt cô sáng rực, bĩnh tĩnh lấy ra mã kết nối Wechat hai chiều của bản thân: “Vậy thì quét mã thôi!”
Trình Ngọc Viện lập tức giật mình mừng rỡ thêm bạn Wechat với cô.
Sau khi thêm bạn xong, cô ta ngại ngùng nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, tôi có thể thêm Wechat của ngài được không?”
Mặt anh không chút thay đổi mở miệng: “Cô là ai? Trước đó chúng ta có quen biết nhau sao?”
Trình Ngọc Viện sững sờ: “Trước đó không quen!”
Anh liếc mắt nhìn cô ta một chút: “Vậy thì tại sao tôi phải thêm bạn với cô?"
Trình Ngọc Viện: “...”
Cô nhìn thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ của Trình Ngọc Viện, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Sợ là mưu kế của cô ta dựa vào vẻ mặt có phần yếu đuối ngượng ngùng này đi chủ động thêm Wechat của đàn ông trước nay vẫn luôn luôn thuận lợi, hẳn là chưa từng bị bất kỳ ai từ chối đi.
Lúc này, Trình Ngọc Viện vừa vặn nhìn thấy Trần Ngọc Mai nổi giận đùng đùng từ phòng bếp bên kia đi ra, cô ta vội vàng tìm cho bản thân một cái bậc thang: “Cô Bạch, hôm khác chúng ta lại tán gẫu tiếp, dì muốn đi rồi, tôi muốn đi theo nhìn một chút!”
Cô ta nói xong, lập tức đuổi theo Trần Ngọc Mai.
Kết quả, bọn họ vừa mới giữ nắm cửa mở ra, lập tức nhìn thấy Lâm Kim Thư đang đứng ở trước cửa, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Trần Ngọc Mai nhìn thoáng qua Lâm Kim Thư, vẻ giận dữ không hề thu lại, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lướt qua Lâm Kim Thư rời đi.
Vẻ mặt Lâm Kim Thư mờ mịt.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương từ phòng khách bên kia đi tới: “Còn thất thần làm gì nữa, mau vào đây!”
Lâm Kim Thư nhìn thoáng qua cô một chút, lại nhìn nhìn về phía cổng: “Hai vị vừa rồi kia là...”
Cô vểnh môi: “Thành Nam nói là mẹ của anh ta và con dâu mà mẹ anh ta sắp sửa giới thiệu cho anh ta!”
Lâm Kim Thư trừng to mắt, miệng có thể nhét được cả một cái trứng vịt vào trong.
Cảnh Hạo Đông tức giận cười giễu, vuốt ve tóc của Lâm Kim Thư: “Cô ấy đùa em đấy, thế mà em lại tin à!”
Nghe đến đây, Lâm Kim Thư mới có chút nhẹ nhàng thở ra, kết quả, còn không đợi cô ấy tiêu hoá xong chuyện này, Bạch Cẩm Sương đã nói tiếp: “Tớ thực sự không có lừa cậu, điều tớ nói chính là sự thật.
Cậu không tin thì đi xem Tề Bạch Mai đi, nhìn cậu ấy ỉu xìu như quả cà phơi sương ấy!”
Lâm Kim Thư bán tín bán nghi, đi về phía phòng bếp.
Cô ấy đứng ở cửa phòng bếp nhìn vào, chỉ thấy Vân Thành Nam đang nấu đồ ăn, Tề Bạch Mai cầm một củ cải trắng, tư tưởng không tập trung đặt ở dưới vòi nước rửa, tay cơ bản là không hề nhúc nhích.
Lâm Kim Thư có chút đau đầu, xem ra Cẩm Sương thật sự không có lừa cô ấy.
Cô ấy đi qua, lấy củ cải trắng ở trong tay Tề Bạch Mai ra, để ở một bên trong mâm: “Được rồi, trước đừng rửa rau nữa, tớ đã nhờ Cảnh Hạo Đông và tổng giám đốc Mặc tới hỗ trợ rồi.
Cậu theo tớ ra ngoài, chúng ta cùng với Cẩm Sương ba người trò chuyện đi!”
Cặp mắt Tề Bạch Mai đỏ ửng, cô ấy cắn môi một cái, khẽ gật đầu, tùy ý để cho Lâm Kim Thư lôi kéo đi ra ngoài.
Lâm Kim Thư vừa đi ra ngoài vừa nhìn thoáng qua Vân Thành Nam.
Anh ta bất đắc dĩ cho Lâm Kim Thư một nụ cười cảm kích.
Tâm tình Lâm Kim Thư hơi phức tạp, may là mẹ của Cảnh Hạo Đông thật sự thích cô ấy, nếu như giống mẹ của Lâm Thanh Tuấn, vậy thì cô ấy thà rằng cả đời không kết hôn còn hơn.
Lâm Kim Thư dẫn theo Tề Bạch Mai ỉu xìu đi ra ngoài, để cho Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân đi hỗ trợ Vân Thành Nam.
Lần này, trong phòng khách chỉ còn lại ba người bạn thân các cô.
Lâm Kim Thư an ủi nhìn về phía Tề Bạch Mai đang khổ sở giống như cải thìa còn vương sương sớm, dịu dàng nói: “Bạch Mai, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu đừng nín nhịn trong lòng, cứ nói ra, tớ và Cẩm Sương giúp cậu bày mưu tính