Hiếm khi Lâm Kim Thư lại an ủi người khác nhiều như vậy, Bạch Cẩm Sương cố ý ăn theo nói: “Bạch Mai, cậu đừng khóc nữa! Trước kia lúc Lâm Kim Thư an ủi tớ cũng chưa từng nói nhiều như vậy đâu.
Cậu nhìn một chút xem, cậu ấy quan tâm tới cậu rất nhiều đó.
Hơn nữa, lời của cậu ấy nói cũng rất có lý, cậu ngẫm lại đi, về sau cậu sẽ sống chung một chỗ với Vân Thành Nam, cũng không phải sống cùng với mẹ anh ta.
Mẹ của anh ta bên kia, cậu cứ để cho anh ta đi đối phó là được rồi.
Hai người đó là mẹ con ruột, dù mẹ anh ta có tức giận thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thực sự làm gì anh ta được đâu!”
Nghe vậy, đôi mắt đỏ hồng của Tề Bạch Mai mới ngẩng lên quan sát, cô ấy ra vẻ đáng thương nhìn Bạch Cẩm Sương một chút, rồi mới nhìn tới Lâm Kim Thư: “Có thật vậy không?”
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Đương nhiên là thật rồi, loại chuyện như thế này, chúng tớ không cần thiết phải lừa gạt cậu!”
Lúc này, trong lòng Tề Bạch Mai mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lâm Kim Thư vỗ vỗ bả vai Tề Bạch Mai: “Cậu đi lấy cái laptop cho tớ, tớ sẽ giúp cậu tra cứu thông tin của Trình Ngọc Viện kia!
Đầu óc Tề Bạch Mai hôm nay có chút trì độn, nghe thấy lời của Lâm Kim Thư, vốn đang định từ chối.
Chẳng qua, giây tiếp theo cô ta lập tức tỉnh táo trở lại, Lâm Kim Thư làm nghề gì, cô ấy chính là một hacker đó!
Tề Bạch Mai lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, vội vã chạy đến phòng làm việc.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Kim Thư hiện lên một nụ cười mỉm, liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Rồi sao? Vừa rồi là cậu ghen tị, ghét bỏ tớ trước đây không an ủi cậu hay sao?”
Bạch Cẩm Sương cười khẽ một tiếng: “Tớ là cố ý đùa cho Bạch Mai vui vẻ thôi mà, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao.
Hơn nữa tớ cũng chỉ nói sự thật mà thôi.
Cậu trước đây chỉ biết yên lặng ở bên cạnh tớ, tớ có khóc, cậu cũng chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh, không tiếng động an ủi tớ! Cậu cũng không phải giống như bây giờ, rất biết nói chuyện như vậy!”
Lâm Kim Thư cạn lời: “Trước kia tớ xác thực là không thể nào nói được những lời an ủi đó mà!”
Bạch Cẩm Sương ách một tiếng: “Suy cho cùng cũng là người ta cũng biết yêu đương rồi, đồng cảm nhiều hơn thì cũng sẽ biết cách an ủi người khác đó mà!”
Lâm Kim Thư nghe nói đến đây, lập tức đỏ mặt: “Cái gì mà biết yêu đương rồi sẽ biết an ủi người khác, bây giờ rõ ràng là tớ đã trưởng thành hơn trước nhiều rồi mới đúng!”
Bạch Cẩm Sương cười mà không nói.
Trong phòng bếp bên kia, Cảnh Hạo Đông cầm cải thìa còn chưa rửa sạch của Tề Bạch Mai: “Cái đó...!Tu Nhân, cậu biết mà, tớ sẽ không nấu ăn...!
Anh ta còn chưa kịp tự mình giải thích xong, Mặc Tu Nhân đã không khách khí ngắt lời: “Đúng vậy, cậu sẽ không làm, cậu chỉ biết ăn mà thôi!”
Cảnh Hạo Đông: “...!Tu Nhân, cậu không nên công kích bạn thân như vậy đâu!”
Vân Thành Nam cười khẽ: “Không sao đâu, cứ để tớ làm là được rồi, hai người...!cứ nhìn rồi hỗ trợ thôi, mà không cần ở bên cạnh nhìn cũng được, chẳng qua bây giờ Cẩm Sương và Lâm Kim Thư chắc là đang an ủi Bạch Mai.
Bên ngoài kia đã thành địa bàn của nhóm bọn họ rồi!”
Cảnh Hạo Đông nghe nói như thế, nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Không sao, cứ để đám con gái các cô ấy nói chuyện phiếm đi, mấy người đàn ông chúng ta cùng nhau nấu ăn!”
Mạc Tu Nhân thản nhiên mở miệng: “Nói cứ như cậu thật sự muốn nấu ăn vậy!”
Cảnh Hạo Đông nghiến răng nghiến lợi: “Mạc Tu Nhân, cậu không vạch trần tớ thì cậu sẽ chết hay sao?”
Mạc Tu Nhân liếc anh ta một cái: “Sẽ không chết, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái!”
Cảnh Hạo Đông dường như phun ra một ngụm máu đỏ sẫm: "..."
Ông đây thật sự là tám đời lụn bại mốc meo, mới có thể gặp được người như cậu!
Anh ta khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Vân Thành Nam, cười khẽ nói: “Được rồi, tớ sẽ không nấu ăn, nhưng mà lúc trước khi tớ còn đi du học, cơm của Tu Nhân nấu chính là ngon nhất.
Viện trưởng Vân, anh ngàn vạn lần đừng có khách sáo, cứ việc sai