Thuận theo tình thế Phùng Hoàng Hân nói dứt lời, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Bạch Cẩm Sương cầm điện thoại trở về chỗ ngồi, nét mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Phùng Hoàng Hân liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay gót rời đi.
Phùng Hoàng Hân vừa đi, những người kia lại bắt đầu xôn xao xì xào.
“Trong núi không hổ, khỉ đột xưng vương!”
“Chứ sao, từ khi chị Tống đi, có một số kẻ còn tự coi mình là số một của bộ phận thiết kế ấy chứ!”
“Cũng không biết bao giờ thì giám đốc Lâm mới về, chúng ta nói chuyện thôi mà còn phải nhìn sắc mặt của một số người nào đói”
Bạch Cẩm Sương cầm bút, không lộ cảm xúc gì, vẽ thiết kế mà lòng cứ lửng lơ không tập trung được.
Cô đã biết mà, bất kể là ai thì cũng đều sẽ bị những kẻ này nói xấu sau lưng.
Chỉ là, Bạch Cẩm Sương cũng muốn gặp thử giám đốc Lâm mà họ nói.
Nghe nói giám đốc của bộ phận thiết kế là một người rất có năng lực, hai hôm nay đã đi công tác! Tâng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc.
Điện thoại Mặc Tu Nhân rung lên, anh liếc thấy hai chữ “Tống Chí Nam”
hiện lên trên màn hình, im lặng giây lát rồi nhận mắt.
“Mặc Tu Nhân, rốt cuộc anh có ý gì?”
Tống Chí Nam vừa lên tiếng đã chất vấn.
Trong mắt Mặc Tu Nhân lướt qua một vệt không kiên nhẫn: “Cô có việc à?”
Giọng Tống Chí Nam lẫn ý nghèn nghẹn: “Năm đó anh mặc kệ em không giúp, có phải là đã thật sự nhìn trúng cô ta rôi?”
Cô ta nhận được điện thoại từ Phùng Hoàng Hân, được biết tình hình trong nước mà cô †a như sắp phát điên.
Cô ta thực sự không thể ngờ là mình mới đi có mấy ngày