Nhận lỗi chịu phạt Mặc Tu Nhân lười biếng ngước mắt: “Bảo họ chờ ở phòng khách, cậu đi gọi Bạch Cẩm Sương.”
Cảnh Như Yến là một cô em gái họ hàng của Cảnh Hạo Đông, Mặc Tu Nhân cũng coi như nể mặt Cảnh Hạo Đông.
Triệu Văn Vương gật đầu, đi ra ngoài.
Mặc Tu Nhân ngồi tại chỗ chốc lát, thảy một viên kẹo bạc hà vào miệng mới đứng dậy đi tới phòng tiếp khách.
Mặc Tu Nhân vừa vào cửa đã trông thấy Cận Thân Huy nhào tới quỳ phịch xuống đất.
Đêm qua Mặc Tu Nhân câm dây thắt lưng quất đánh anh ta, toàn thân anh ta giờ toàn vết thương, quỳ xuống như thế thì lập tức đau tới rên lên.
Mặc Tu Nhân không lộ cảm xúc gì, đi tới sô pha ngồi xuống.
Trong mắt Cảnh Như Yến lướt qua một vẻ sỉ mê, nghe nói Tống Chí Nam đã ra nước ngoài, người đàn ông này đã lại là người độc thân.
Cô ta tươi cười nhìn Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, em nghe nói tối qua Thân Huy chọc anh không vui, hôm nay mới cất công dẫn nó tới đây mang roi chịu phạt”
Mặc Tu Nhân lười biếng nhấc mí mắt: “Mang roi chịu phạt, roi đâu?”
Nụ cười trên mặt Cảnh Như Yến sượng cứng, mang roi chịu phạt chỉ là một cách nó mà thôi, cô ta thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại tính toán chuyện này.
Ngành công nghiệp trang sức đá quý ở thành phố Trà Giang rất phát triển, Cận Thần Huy là em họ bên ngoại của cô ta, họ Cận cũng kinh doanh trong ngành châu báu.
Khổ nỗi tên ngu ngốc Cận Thân Huy này lại không biết mặt Mặc Tu Nhân, tối qua đã đắc tội người ta, sáng hôm nay, mấy vụ làm ăn của họ Cận đều đồng loạt thất bại.
Bây giờ họ mới nóng ruột, vội vã tới nhờ cô ta hỗ trợ.
Cô ta thẳng thừng bảo Cận Thân Huy đang nằm viện đi theo mình, chủ động tới Trang