**********
Chương 639: Nói láo mà không biết ngượng mồm
Kiều Thanh Tuấn ngay từ đầu dám cùng cãi nhau với Vân Quyển Vân Thư, bản lĩnh đương nhiên cũng không nhỏ, huống chi, Vân Quyển Vân Thư giết hai người, làm đội của họ cũng thuận buồm xuôi gió.
Kiều Thanh Tuấn không cần tốn nhiều công Kim Bài Phụ Trợ: “Đồng đội đã cho tôi sự tự sức.
tin!”
Vân Quyền Vân Thư: “Bảo vệ tốt đường lên là được, tôi sẽ lên đánh người!”
Cứ như vậy, Vân Quyền Vân Thư vừa đi rừng, vừa hỗ trợ đường lên bắt người, Kiều Thanh Tuấn vừa đi rừng vừa hỗ trợ đường giữa.
Cậu ta nhìn thấy Vân Quyền Vẫn Thư giết người như thái rau, trực tiếp biến rừng của đối phương thành rừng của mình, khỏe môi anh giật giật, có chút khâm phục người đồng đội này.
Mắt nhìn thấy trụ của đối phương sắp bị hạ, Vân Quyển Vân Thư lúc này nói một câu
Vân Quyển Vân Thư: “Thằng nhóc, tí nữa còn dám solo không?”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Đừng tưởng anh chơi trận này hay thì tôi sợ anh, solo thì solo, sợ gì chứ, tôi phải để anh gọi tôi là bố!”
Vân Quyển Vân Thư: “Thằng nhóc cũng chỉ mãi là thằng nhóc!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Tôi đây là một người đàn ông trưởng thành!”
Vân Quyển Vân Thư: “Một người đàn ông trưởng thành sẽ không vì người ta gọi là thắng nhóc mà thẹn quá thành giận đâu!”
Hai người vừa cãi nhau vừa đẩy điểm của đối phương cao lên.
Trò chơi mới vừa kết thúc, Kiều Thanh Tuấn liền tối sầm mặt, kéo đối thủ vào chế độ PK.
Mới vào trận, cả hai đã bắt đầu bày binh bố trận và thử tài lẫn nhau.
Chẳng qua, Kiều Thanh Tuấn không ngờ rằng cậu ta thực sự không phải là đối thủ của Vân Quyển Vân Thư, sau vài lần, máu của cậu ta đã mất đi hơn một nửa.
Vừa định dứt điểm đợt linh này và về nhà hồi máu, Vân Quyển Vân Thư bất ngờ nhảy ra, đuổi theo đánh tới tấp.
Cậu ta không kịp chuẩn bị, liền sôi máu dùng kỹ năng kéo giãn khoảng cách, kết quả là đối phương cũng có kỹ năng dịch chuyển, trực tiếp đuổi theo giết chết cậu ta, cậu ta phải bỏ chạy.
Mặt Kiều Thanh Tuấn đen như đáy nồi, khí thế tràn trề nhưng không thể đánh bại đối thủ và chết hai lần liên tiếp.
Lại chết, cậu ta tối sầm mặt lại, ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Cậu, cậu giúp cháu đánh một trận di!"
Sở Tuấn Thịnh biết Kiều Thanh Tuấn đang cùng solo với một người trong trò chơi, anh bắt đầu chế nhạo: “Sao vậy? Đánh không lại, bắt đầu tìm cứu viện bên ngoài?”
Kiều Thanh Tuấn lại càng khó chịu hơn: “Cậu, cậu chỉ cần nói là cậu có giúp cháu không là được rồi!”
Sở Tuấn Thịnh thấy cậu ta chơi trò chơi nghiêm túc như vậy, anh ta liền cười: "Mang điện thoại lại đây!”.
Kiều Thanh Tuấn lập tức giao điện thoại, mặt có chút đỏ lên, không ai biết cậu đang tìm viện trợ bên ngoài, hôm nay nhất định phải giết Vân Quyển Vân Thư
Sở Tuấn Thịnh cầm lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu, bắt đầu thong thả ung dung ấn nút, nhân vật tướng bắt đầu đi ra ngoài.
Khi đi tới tháp, anh ta nhìn thấy Vân Quyền Vân Thư, anh đứng hình: “Tài khoản của anh ấy là Vân Quyển Vân Thư.
Kiều Thanh Tuấn méo miệng: “Như cậu thấy đấy!
Sở Tuấn Thịnh cười khẽ một tiếng, bây giờ chữ “Vân” thật sự tạo ra ấn tượng tốt với anh ta! Đúng lúc này, Vân Quyển Vân Thư nhắn tới một tin.
Vân Quyển Vân Thư: “Em trai, sao em không ra đây? Đi ra đi, đánh không được thì đầu hàng!” Sở Tuấn Thịnh nhướn mày, rất vô lý! Thịnh Thế Phồn Hoa: “Cô là nữ sao?” Vân Quyền Vân Thư: "À...!là nam!”
Kiều Thanh Tuấn kéo tay Sở Tuấn Thịnh: “Cậu, cậu hỏi anh ta làm gì, nếu là con gái sao có thể lợi hại như vậy được!”
Sở Tuấn Thịnh nhướn mày nhìn cậu một cái: “Vậy thì cho cháu đánh tiếp nhé?”
Kiều