**********
Chương 640: Ý nghĩa phi phàm
Tề Bạch Mai trợn trắng mắt: “Nếu tớ thật sự gặp anh ấy, tớ đây mới không lo lắng đâu!”
Cô ấy vừa mới dứt lời, đột nhiên có người đến gõ cửa phòng bao, Tề Bạch Mai đứng lên.
Kết quả, Vân Yến đẩy cửa ra bước vào: “Hai người các cậu tới sớm như vậy à?”
Lâm Kim Thư trực tiếp cười lên tiếng, Tề Bạch Mai xấu hổ họ khan một tiếng: “Tớ muốn gặp Cẩm Sương sớm hơn một chút!”
Cô ấy đã biết chuyện Bạch Cẩm Sương mất trí nhớ chọn lọc, cô ấy có thể lý giải.
Chuyện năm đó sự tổn thương đối với Bạch Cẩm Sương quá lớn, chẳng qua, nghĩ đến chuyện Bạch Cẩm Sương khả năng không nhớ đến mình, trong lòng liền có chút mất mát.
Nhưng Lâm Kim Thư cũng nói rồi, bản thân mình cùng Tần Vô Đoan, nói không chừng, Bạch Cẩm Sương còn nhớ rõ nàng, điều này không khỏi làm Tề Bạch Mai có chút lo lắng.
Bạch Cẩm Sương đối Tề Bạch Mai mà nói, không hề giống những người khác, dù sao thì, năm đó nhà họ Tề tới thành phố Trà Giang, bị người ta nói là nhà giàu mới nổi, cùng nhà họ Tăng đính hôn.
Kết quả, cô ấy còn bị cắm sừng.
Bạch Cẩm Sương ở trước mặt nhiều người trong quán cà phê như vậy, đối mặt cùng Tăng Vỹ và tiểu tam Nguyên Hòa Hạ, vì mình mà lấy lại công đạo, cũng là cô ấy, người bạn đầu tiên của cô.
Đối với cô ấy nó mang ý nghĩa phi phàm.
Cho nên, sau khi nghe thấy Bạch Cẩm Sương trở về, cô ấy liền sử dụng tốc độ nhanh nhất để đến.
Cô ấy muốn gặp Bạch Cẩm Sương, rất muốn rất muốn, muốn biết tình hình của cô mấy năm nay gần đây, muốn biết cô sống còn tốt không!
Vân Yến cười gật gật đầu: “Tớ cũng muốn gặp cô ấy, cùng cô ấy tâm sự, lần trước gặp cô ấy, nhưng mà bởi vì chuyện của công ty, cũng không thể nào nói chuyện tử tế được!”
Tề Bạch Mai lập tức ấu trĩ giống như một đứa bé: “Không được, hôm nay cô ấy là của tớ, các cậu đều gặp cô ấy rồi, tớ còn chưa gặp được đâu! Hai người các cậu không được tranh đoạt với tớ!”
Nghe thấy những lời nói này của cô ấy, Lâm Kim Thư và Vân Yến đều nhịn không được mà cười rộ lên.
Thật ra, mấy năm nay, Tề Bạch Mai cũng chỉ có ở trước mặt các cô, mới có một mặt biểu hiện ngay thẳng như vậy.
Cô ấy là một người nóng nảy, thẳng tính như vậy, từ một người hai bàn tay trắng vì trải qua mưa gió đến khi trở thành người cầm lái tập đoàn Mervin, không ai biết cô ấy đã chịu qua bao nhiêu sự khổ cực, có bao nhiêu sự vấp ngã.
Tóm lại, cô ấy không bao giờ là một Tề Bạch Mai vô lo vô nghĩ của lúc trước.
Chẳng qua, chuyện này, Lâm Kim Thư cùng Vân Yến cũng chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, và cũng không dễ dàng nói ra được.
Lúc Tề Bạch Mai lo lắng, động tác nhỏ đặc biệt nhiều, tay không ngừng chạm bộ đồ ăn trước mặt.
Dễ dàng có thể nhìn thấy sự lo lắng của cô ấy.
Cảnh Đa Nhiên đột nhiên cảm thấy không khí có chút khẩn trương, cô bé cũng không thể nào nói chuyện được, kéo lấy cánh tay của Lâm Kim Thư, thấp giọng nói: “Mẹ, khi nào thì được ăn cơm vậy, con đói bụng!”
Lâm Kim Thư xoa xoa đầu cô bé, đầu ngón tay chỉ chỉ vào bím tóc của cô bé: “Chờ một chút, chờ Bông Vải cùng dì Bạch của con tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm!”
Nghe thấy những lời này, con người của Cảnh Đa Nhiên sáng lên: “Con hai ngày này ở trường học, đều chăm sóc cho Tần Minh Huyền, không tin đợi lát nữa mẹ hỏi cậu ấy đi!”
Lâm Kim Thư cười gật gật đầu: “Mẹ tin tưởng con!"
Lâm Kim Thư nói xong, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa, Tề Bạch Mai đứng lên, kích động mở miệng: “Vào đi!”
Lâm Kim Thư cùng Vân Yến hai mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng cong cong đôi môi.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy được một giọng nói sang sảng, con người lóe lóe, duỗi tay đẩy cửa ra, sau đó, cô liền thấy trong phòng có vài người.
Lâm Kim Thư cùng Vân Yến đều gặp qua, còn có