**********
Chương 660: Tuỳ tiện
Khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy điều này, cô nhìn xuống Tần Minh Huyền và nhìn thấy bộ dạng tội lỗi như làm điều gì đó sai trái của cậu bé khiến cô rất thương.
Cô xoa đầu Tần Minh Huyền, nói nhỏ: "Hôm nay mẹ lo lắng quá, không hỏi rõ đầu đuôi thế nào, chỉ có điều, lần sau nếu gặp phải tình cảnh như thể con phải liên lạc với mẹ sớm nhất có thể, không được tuỳ tiện đi theo người lạ, con biết chưa?"
Tần Minh Huyền nhanh chóng gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi, mẹ!"
Mặc Tu Nhân bật cười: "Xem ra trong lòng Bạch Cẩm Sương đây, tôi là loại người tuỳ tiện nhỉ?”
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời, người đàn ông này có thể đừng tự mình thay thế được không?
Lúc này, người phục vụ mang món ăn đi tới, không biết làm sao mà Bạch Cẩm Sương tự dưng thở phào nhẹ nhõm.
Bữa ăn này, ăn cũng cảm thấy khá thoải mái.
Tuy nhiên, sau khi ăn xong, Bạch Cẩm Sương lấy lý do muốn đi vệ sinh và lén đi thanh toán thì được biết Mặc Tu Nhân đã thanh toán xong hết rồi.
Bạch Cẩm Sương trở lại vị trí của mình: "Tổng giám đốc Mặc, không phải đã chốt rằng hôm nay tôi mời anh hay sao, sao anh lại thanh toán hết vậy?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: "Thật sao? Cô nói cô đồng ý đãi tôi khi nào?"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh có chút khó chịu: "Chiều nay, khi nghe điện thoại, tôi có nói là mời anh đi ăn để ăn mừng sự hợp tác của chúng ta!"
Mặc Tu Nhân cười cười, nhìn cô một cái: "Vậy cô nghĩ chiều nay anh mời cô và con cô đi ăn là vì chúc mừng chuyện hợp tác giữa chúng ta sao?" Bạch Cẩm Sương vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Lẽ nào không phải sao?"
Mặc Tu Nhân nở một nụ cười, nói: "Cô nghĩ vậy sao? Nếu là ăn cơm mừng hợp tác mà tôi lại dẫn theo thằng bé ư? Bạch Cẩm Sương à, trong công việc, cô nghĩ tôi nhầm lẫn chuyện công và chuyện tư ư?”
Bạch Cẩm Sương xấu hổ nói: "Vậy thì anh chiều nay...!
Mặc Tu Nhân mặt không hề cảm xúc: "Tôi đã cứu Minh Huyền, coi như là có duyên với thằng bé.
Có thể nói, tôi rất thích thằng bé này.
Dù gì cũng là người lớn tuổi hơn, tôi mời thằng bé một bữa, có được không?”
Vẻ mặt ngơ ngẩn của Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không kìm nén được: "Đương nhiên là được.
Là do tôi hiểu lầm tổng giám đốc Mặc, tôi xin lỗi!"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô một cái: "Không cần xin lỗi, sau này có thời gian ăn mừng hợp tác thì bữa đó để cô mời tôi nhé, được không?"
Bạch Cẩm Sương: "...!Thế cũng được!"
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Bạch Cẩm Sương dự định đưa Tần Minh Huyền về nhà trước, Mặc Tu Nhân đang cầm chìa khóa xe trong tay, cố ý hỏi cô: "Bạch Cẩm Sương, cô không đi xe đúng không?”
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Hôm nay tôi không đi xe!" “Vậy thì vừa hay, hôm nay tôi sẽ đưa cô và thằng bé đi về!” Mặc Tu Nhân vẻ mặt từ bi.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng lắc đầu từ chối: "Không cần đầu, tôi tự mình...!Mặc Tu Nhân ngắt lời cô: "Tôi chỉ là muốn đưa thẳng bé về thôi, cô biết đấy tôi rất thích Minh Huyền
Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ: "Vậy thì theo ý anh vậy!"
Cô hay ảo tưởng người khác cũng thích mình trong chuyện tình cảm.
Sau khi lên xe, Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Địa chỉ!"
Bạch Cẩm Sương vẫn còn hơi giật mình, liền nghe thấy giọng điệu trầm ấm của Mặc Tu Nhân: "Bạch Cẩm Sương, nếu cô không nói cho tôi biết địa chỉ, hay là cô không muốn tôi đưa cô và Minh Huyền về nhà?"
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ, cô nhanh chóng nói địa chỉ cho anh.
Mặc Tụ Nhân lái xe không chút biểu cảm và chở Tần Minh Huyền đến tận nơi Bạch Cẩm Sương sinh sống.
Bạch Cẩm Sương đã sớm liên lạc với Annie, khi đến nơi, cô đã nhờ Annie đưa Tần Minh Huyền lên lầu.
Xe của Bạch Cẩm Sương đang ở chỗ văn phòng làm việc, cô định bắt taxi đến chỗ Tề Bạch Mai, nhưng thấy Annie và Tần Minh Huyền đã đi, xe của Mặc Tu Nhân đã lái đến bên cạnh cô: "Lên xe đi!"
Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng, thật lòng mà nói, cô thực sự không muốn dính dáng quá nhiều đến Mặc Tu Nhân, cô cảm thấy rất phức tạp với người đàn ông này và mang nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Khi đến gần anh, cô bất giác căng thẳng và không thể kiểm soát được mình.
Mặc Tu Nhân có chút không kiên nhẫn: "Lên xe đi, lẽ nào, cô muốn tôi phải mời cô lên?” Bạch Cẩm Sương nhìn anh với vẻ mặt ngượng ngùng "Tổng giám đốc Mặc, thật sự không cần, tôi tự lên là được rồi.”
Mặc Tu Nhân cau mày: "Tôi cũng muốn gặp Tề Bạch Mai và nói chuyện với cô ấy về công việc.
Cho