**********
Chương 661: Mai danh ẩn tích
Khi Bạch Cẩm Sương đến nhà Tề Bạch Mai, Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai đã ăn cơm xong rồi.
Tề Bạch Mai không muốn phụ lòng ý tốt của Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư.
Cho dù tâm trạng đang không tốt, cô ấy cũng không tiếp tục nằm trên giường nữa, cứ giống như một con rối ăn uống đúng giờ, ăn xong thì lại lên sofa nằm.
Bạch Cẩm Sương đến bảo Lâm Kim Thư đi trước.
Lâm Kim Thư nhìn Tề Bạch Mai đang ngồi trên sofa, bất lực lắc đầu định rời đi.
Bạch Cẩm Sương tiễn cô ấy ra ngoài, Lâm Kim Thư nói nhỏ với cô: “Cẩm Sương, cậu nhất định phải để ý đến Bạch Mai đấy, đừng để Bạch Mai lén gọi điện cho bệnh viện Việt Đức nhé!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Lâm Kim Thư nói: “Hôm nay tớ mới biết Vân Thành Nam từ chức viện trưởng viện Việt Đức, sau đó cũng chẳng thấy anh ta đâu nữa, người nhà họ Vân không tìm thấy anh ta.
Hôm nay Trần Ngọc Mai định đến tìm Bạch Mai, nhưng mình đã biết trước nên bảo Cảnh Hạo Đông cho người đến ngăn lại rồi.
Tớ đã bảo người nói với Trần Ngọc Mai, Vân Thành Nam với Bạch Mai chia tay rồi, bảo bà ta đừng đến làm phiền Bạch Mai nữa! Thật ra, những việc này tớ cũng không lo lắng mấy, tớ chỉ sợ Bạch Mai đột nhiên ổn định trở lại thì sẽ đi tìm Vân Thành Nam, sau khi biết Vân Thành Nam mất tăm mất tích thì có chịu đựng được không! Vì thế, bây giờ chúng ta cứ phải để ý thật cẩn thận, tâm trạng của Bạch Mai bất ổn như thế, chúng ta chỉ đành làm vậy thôi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Tớ biết rồi!”
Bạch Cẩm Sương tiễn Lâm Kim Thư đi rồi lập tức quay vào trong.
Cô nghĩ đến chuyện trước đây của Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai, bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, tình cảm thật sự vô lý đến vậy sao? Không biết có phải cô đã quên đi Bông Vải, không hiểu được tình duyên hay không.
Cô thật sự cảm thấy, thật không đáng để bỏ bê bản thân đến mức này chỉ vì tình cảm.
Bạch Cẩm Sương bước vào phòng, nhìn thấy Tề Bạch Mai vẫn đang ngồi thơ thần trên sofa, cô suy nghĩ một lúc rồi tìm kiếm một vài câu chuyện cười trên mạng, ngồi bên cạnh Bạch Mai: “Bạch Mai, tớ kể chuyện cười cho cậu nghe nhé, được không?”
Tề Bạch Mai liếc mắt nhìn cô, cũng không từ chối, vẻ mặt ngây ngốc: "Được, cậu kể đi!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, nhìn vào điện thoại: “A nói với B, bây giờ có một tin tốt vào một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước? B nói nghe tin xấu trước đi! A gật đầu rồi nói, tin xấu là chúng tay bây giờ đang đi vào tình cảnh tuyệt vọng, không có gì để ăn cả, chỉ còn lại phân bò thôi! B liếc nhìn A hỏi, vậy tin tốt là gì? A nói tin tốt chính là có vô số phân bò ở đây!”
Tề Bạch Mai nhìn cô rồi cười ủng hộ: “Buồn cười thật đấy!”
Bạch Cẩm Sương lại tiếp tục: “Trong nhà vệ sinh nam, một người đàn ông vừa đóng cửa thì nghe thấy người bên cạnh hỏi.
“Anh đến rồi?
Anh ấy nói: “Đúng thế.
Nhưng trong lòng anh thầm nghĩ, người bên kia là ai, mình có quen biết anh ấy không? Thật kỳ lạ!
Lúc này người ở phòng bên cạnh lại hỏi: “Anh đến đây làm gì thế?”
Anh tức giận nói: “Đi vệ sinh! Chứ tôi còn đến đây làm gì hả?”
Người phòng bên cạnh lại hỏi: “Vậy thì bao giờ anh đi thế?” Anh thắc mắc không biết người kia có phải bị điên hay không, giận dữ trả lời: “Đi vệ sinh xong thì đi chứ sao!”
Lúc này người phòng bên cạnh lại hỏi: “Vậy lát nữa anh đến chỗ tôi một chút được không?
Bây giờ trong lòng anh ấy đã kiểu: “Má ơi! Thì ra là người đồng tính
Anh quát lớn: “Anh đi chết đi đồ biến thái!”
Phòng bên cạnh lại nói: “Được, tôi cúp máy trước đây, lát nữa sẽ gọi lại cho anh, phòng bên cạnh tôi có một tên ngốc, tôi nói một câu anh ta trả lời một câu!”
Bạch Cẩm Sương kể xong, nhìn Tề Bạch Mai với ảnh måt mong chờ.
Tề Bạch Mai vẫn còn ngây người, cô ấy liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Rất thú vị.
Bạch Cẩm Sương: “
Lẽ nào cô ấy không thấy truyện này rất buồn cười sao?
Biểu cảm của Tề Bạch Mai khiến cô muốn từ bỏ việc kể chuyện cười.
Cô đặt điện thoại xuống, im lặng nhìn Tề Bạch Mai: “Một lát nữa trời tối tớ đưa cậu đi dạo nhé, được không?” Tề Bạch Mai thấy cô nói vậy, ngay lập tức lắc đầu từ chối: “Tớ không đi!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Cậu cứ ở mãi trong phòng như thế tâm trạng nhất định không ổn.
Chúng mình ra ngoài đi dạo, thư giãn đầu óc đi!”
Tề Bạch Mai nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau buồn: “Tớ không muốn ra ngoài.
Buổi tối hôm đó ở ngoài cổng, tớ đã đợi anh ấy rất lâu, tớ cũng khóc rất lâu nhưng anh ấy không quay lại.
Bây giờ một bước tớ cũng không muốn đi ra ngoài!”
Bạch Cẩm Sương ngây người: “Người cậu