Annie ngày người rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi! Tần Minh Lệ chắc chắn biết chủ nhân của bản thiết kế này, chúng ta cứ đợi cô ta lừa dối tiếp là có thể.
Bạch Cầm Sương cong mỗi gật đầu: “Cô hiểu ý của tôi là được rồi!” Một lúc sau Tần Minh Lệ đã đến.
Cô ta nhìn có chút căng thẳng: Tổng giám đốc Bạch,
Annie nói chị tìm em a?"
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta rồi nói: “Đúng thế, chuyện tôi muốn hỏi cô!” chút
Tần Minh Lệ lên liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, cười gượng gạo: “Chị muốn hỏi việc gì ạ?”
Bạch Cầm Sương ra hiệu cho Annie, Annie trực tiếp lấy mấy bản thảo thiết kế ra đưa cho Tần Minh Lệ, vào thẳng vấn đề: “Đây điều là tác phẩm của cô?”
Sắc mặt Tần Minh Lệ ngay lập tức thay đổi, cô ta cắn răng gật đầu: “Đúng vậy, đây đương nhiên là tác phẩm của em rồi, không phải ở đó có chữ ký của em sao a!”
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn Tần Minh Lê: “Có chữ ký nhưng cũng không đồng nghĩa với việc đó là cô vẽ!”
Tần Minh Lễ như con chuột bị giảm phải đuôi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói căng thẳng: “Tổng giám đốc Bạch, chị nói thể là có ý gì?”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn cô ta: "Cô không cần quá kích động, tôi cũng không có ý gì.
Chỉ đơn giản là tôi thấy bản thảo thiết kế này của cô và bản thảo cô đến ứng tuyển không phải cùng một người vẽ!”
Sắc mặt Tần Minh Lệ khá khó coi: “Tổng giám đốc Bạch, chị không thể nói linh tinh nếu như không có bằng chứng được.
Nếu như những bản thảo này có thể được sản xuất, có người kiện em vi phạm bản quyền, em nhất định sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Thế nhưng bây giờ, hai người lại tự ý gắn cho em cái mác ăn cắp, em không thể chấp nhận được!”
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng Tần Minh Lệ lại đanh đã đến như vậy.
Cô mỉm cười: “Nếu nói như vậy, đây thật sự là bản thiết kế của cô?”
Tần Minh Lệ ngẩng cao đầu: “Đương nhiên rồi, đây là bản thiết kế khi em tràn đầy cảm hứng sáng tác vẽ nên!”
Bạch Cẩm Sương quay qua nhìn Annie, Annie ngay lập tức hiểu ý: “Cô Tần, nếu cô đã cố chấp như vậy thì bản thiết kế này là của cô rồi, vậy thì chúng tôi cũng không tranh cãi với cô nữa.
Thế nhưng, có một việc tôi nhất định phải nói với cô, tôi và Tổng giám đốc Bạch nghĩ rằng bản thiết kế này quá khác biệt so với nét vẽ của cô “Thế nhưng, bản thiết kế này rất xuất sắc, chúng tôi không nỡ để nó bị chôn vùi, chúng tôi muốn sản xuất nó thành sản phẩm trang sức.
Tuy nhiên trước khi sản xuất, chúng tôi nhất định phải mời chuyên gia đến để giám định nét vẽ.
Nếu như sau khi giám định đây không phải là cô vẽ vậy thì đến lúc đó, chúng tôi không chỉ đuổi việc cô mà còn báo cảnh sát, hơn nữa còn đưa cô ra tòa buộc tội ăn cắp tác phẩm của người khác và đã lừa gạt công ty chúng tôi! Đến lúc đó, tôi sợ rằng cô không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Nghe đến đây, sắc mặt Tần Minh Lệ thay đổi rõ rệt, cô ta gồng mình lên nhìn Bạch Cẩm Sương: “Các người dựa vào đâu mà kiện tôi chứ? Các người cũng không phải tác giả ban đầu của bản thiết kế này, nếu như người ta không kiện tôi thì các người dựa vào đâu mà làm thế chứ?”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta đầy ẩn ý: “Nghe ý cô nói thì bản thảo thiết kế này thật sự không phải là do cô vẽ sao?”
Tần Minh Lệ hoảng sợ: “Tôi không có nói như thế, ý của tôi là, giả dụ...giả dụ thôi cô có hiểu không?”
Annie gương mặt vô cảm nói: “Cho dù cô có đang giả dụ hay không thì tôi nói cho cô biết, chỉ cần bản phác thảo thiết kế này được sản xuất, phòng làm việc chúng tôi sẽ đầu tư rất nhiều vào nó, đến lúc đó người ta giám định rằng đây không phải nét vẽ của cô thì cho dù có là bản gốc cũng không làm gì được, nó sẽ gây tổn hại đến uy tín của phòng làm việc chúng tôi.
Đến lúc đó, sẽ phải gánh khoản đầu tư vốn ban đầu và mất uy tín.
Cho dù lời cô nói là thật hay là giả thì tốt nhất cô nên cân nhắc lại vấn đề này, xem bản thân có đủ khả năng chịu trách nhiệm không!”
Sắc mặt Tần Minh Lệ trở nên tái nhợt.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương tiếp nối lời của Annie, chuyển chủ đề: “Tuy nhiên, nếu bây giờ cô nói sự thật, chúng tôi vẫn có thể tha cho cô một con đường sống trước khi chịu tổn thất về mặt kinh tế và mất đi uy tín công ty!"
Annie và Bạch Cẩm Sương kẻ xướng người hoạ nói: “Đúng rồi đấy Tần Minh Lệ à, cô không nên huỷ hoại bản thân mình vì một bản thảo thiết kế.
Nó không đáng đầu.
Hôm nay tổng giám đốc Bạch gọi cô qua đây, thấy cô còn trẻ tuổi nên muốn trao cho cô một cơ hội mới sửa đổi bản thân!”