Đàn em của tôi Mặc Tu Nhân đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không vui.
Anh đi tới vị trí trung tâm rồi lạnh lùng nói: “Nhốn nhao nhốn nháo, mấy người không định họp sao? Chỗ này là cái chợ à?”
Thật ra thì lúc Mặc Tu Nhân đi vào phòng họp, tất cả mọi người cũng đã ngừng nói chuyện rồi, bây giờ thấy anh phát cáu, bọn họ cũng chẳng dám nói nào.
Lâm Thanh Tuấn nhìn chằm chằm anh với ánh mắt áp lực: “Tổng giám đốc Mặc, xin lỗi, là tôi quản lý không nghiêm!”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh lùng một tiếng: “Họp!”
Mặc Tu Nhân cứ như thấy Lâm Thanh Tuấn không vừa mắt, anh cho anh ta đứng ra tổng kết quý, còn để anh ta nói về kế hoạch phát triển của bộ phận thiết kế vào quý kế tiếp.
May là Lâm Thanh Tuấn cũng có chút trình độ, những thứ này hoàn toàn không thể làm khó được anh ta.
Sau khi Lâm Thanh Tuấn nói xong, Mặc Tu Nhân trực tiếp mở miệng: “Bộ phận thiết kế trang sức Hoàng Thụy chúng ta có ba điểm quan trọng nhất, thứ nhất, thông qua các cuộc so tài, nâng cao danh tiếng của các vị đang ngôi đây, để công ty có thể xác định vị trí của mọi người, thứ hai, dựa theo năng lực xử lý của mọi người, gửi bản thảo thiết kế cho đợt phát hành sản phẩm mới vào quý tiếp theo!”
Mọi người đang ngồi, không ai lên tiếng, lúc trước Bạch Cẩm Sương cũng không biết rõ về tình hình trong bộ phận thiết kế trang sức Hoàng Thụy, cô có cảm giác như lời này của Mặc Tu Nhân là đang nói cho bản thân cô nghe vậy.
Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, tư nhân đặt làm, mỗi một nhà thiết kế của Hoàng Thụy chúng ta đều có khách hàng của mình, dựa theo yêu câu của khách hàng, hoàn thành mẫu trang sức mà tư nhân đặt làm,