Khách hàng đặt làm riêng Mặc Tu Nhân ngớ người, rồi nhìn về phía Lâm Thanh Tuấn với vẻ sửng sốt, sao anh lại không nghĩ tới chuyện này chứ.
Thảo nào trông hai người bọn họ thân thiết như vậy.
Anh thản nhiên mở một cuốn văn kiện ra: “Thế sao trước đây tôi chưa từng nghe anh nói qua nhỉ?”
Lâm Thanh Tuấn cười khổ một tiếng, anh ta cũng thành thật trả lời: “Cũng đã rất lâu rồi tôi không liên lạc với bạn ở thời đại học, đây là lần đầu tôi gặp lại Bạch Cẩm Sương trong suốt ba năm qua!”
Nghe anh ta nói như vậy, sự khó chịu ở trong lòng Mặc Tu Nhân cũng đã vơi đi bớt một chút.
Anh tự suy nghĩ trong đầu, anh
- người từ trước đến giờ vẫn luôn bá đạo chắc hẳn là vì anh xem Bạch Cẩm Sương như là món đồ vật thuộc quyền sở hữu của riêng anh cho nên anh mới cảm thấy không thoải mái như vậy.
Dù sao thì cô cũng là người ở trên sổ hộ khẩu nhà anh.
Anh ngồi dậy rồi tựa vào phần lưng ghế làm việc, trông có vẻ như tùy tiện nói: “Nếu anh với cô ấy đã là người quen với nhau, vậy thì chắc anh cũng hiểu cô ấy, vậy nói tôi nghe thử một chút sự hiểu biết của anh về cô ấy xeml”
Lâm Thanh Tuấn chân chừ chốc lát, sau đó anh ta mới bình tĩnh trả lời: “Cô ấy là người coi trọng tình nghĩa, tài năng thiết kế thiên bẩm không tệ!”
“Thế nào là không tệ?”
Mặc Tu Nhân nhướng nhìn anh ta.
Lâm Thanh Tuấn nói thẳng, không một chút kiêng ky: “Trong những nhà thiết kế mà tôi biết, cô ấy là người có nhiều tài năng thiết kế thiên bẩm nhất!" Đồng tử của Mặc Tu Nhân khẽ co lại một cái, giọng nói không nghe ra được tâm tư: “Tôi không nhìn ra là anh đánh giá cao cô ấy như vậy đấy!”
Bạch Cẩm Sương theo mọi người đi xuống lầu.
Cô còn chưa bước vào bộ phận thiết kế, mà chuyện cô tham gia vào cuộc thi Trang sức Thể Kỷ đã được lan truyên ra ngoài rồi.
Chẳng qua là ở ngay trước mặt Bạch Cẩm Sương, mọi người cũng chỉ âm thâm nói xấu cô vài câu, chứ nói thẳng ra thì họ không dám.
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không để tâm đến lời nói của bọn họ.
Chỉ là đột nhiên có người nhắc tới chuyện khách hàng đặt làm trang sức riêng, khi ấy