Mặt Bạch Cẩm Sương không biến sắc nói: “Nếu không có chuyện gì thì mau tránh ra, tôi còn phải về nhà”
Tên mặc vest: “Cô đợi một chút, tôi đi báo với ông chủ đã”
Anh ta nói xong liền chạy về phía chiếc xe đen đang dừng giữa đường, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Bạch Cẩm Sương.
Khi anh ta chạy tới, kính xe ô tô được kéo xuống, cũng không biết anh ta đã nói gì với ông chủ nhưng một lúc sau cửa xe mở ra.
Là ông lão mà Bạch Cẩm Sương từng gặp trong buổi tiệc tối, ông ta chống gậy bước xuống xe.
Bạch Cẩm Sương nheo mắt nhìn, cô chuẩn bị để ứng phó cho tốt.
Đối với người luôn dùng những chiêu trò bỉ ổi, còn bắt người của cô, Bạch Cẩm Sương không thể làm ra vẻ mặt bình thường được.
Ông Vũ chầm chậm đi tới phía Bạch Cẩm sương và nói: “Tôi không biết rằng cô Bạch lại là người nhẫn nại đến thế?”
Bạch Cẩm Sương cười gượng và đáp: “Nếu tôi không có nhẫn nại, thì có lẽ đã không biết ông muốn trói tôi lại, vứt ở chỗ nào đó rồi tiến hành tra khảo rồi”
Ông ta có vẻ ngạc nhiên: “Cô biết tôi định bắt cô sao?"
Bạch Cẩm Sương cười nhạt đáp: “Trước đây không bắt được, bây giờ tôi vừa mới ra khỏi Cục cảnh sát đã chờ sẵn để chặn tôi lại, nếu không phải ông thì còn có thể là ai”.
Ông chủ Long nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Nói như thế là cô thừa nhận đã đắc tội với tôi đúng không?”
Bạch Cẩm Sương nói: “Tôi chỉ biết ông đã lớn tuổi nhưng hành động không chuẩn mực muốn bắt tôi, không bắt được thì lại chặn đường tôi.
Bạch Cẩm Sương tôi đắc tội gì với ông chứ?”
Ông ta chưa kịp nói gì thì thuộc hạ của ông ta đã tức giận nói: “Cô ăn nói kiểu gì thế?”
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn anh ta, ông Vũ cũng nhìn anh ta tỏ ý không hài lòng nên anh ta đã lập tức im lặng.
Ông Vũ nói: “Thật không ngờ, mồm mép của cô cũng lanh lợi đấy” Bạch Cẩm Sương không đáp lại.
Ông ta tiếp tục nói: “Bây giờ cũng đã đến giờ ăn tối, tôi mời cô đi ăn” Bạch Cẩm Sương từ chối nói: “Không cần đâu, tôi phải về nhà”
Ông Vũ không ngờ rằng dù mềm mỏng hay cứng rắn thì cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng như vậy.
Ánh mắt ông ta trùng xuống: “Cô Bạch à, sống trên đời đừng quá tự phụ, cô còn có một đứa con trai nhỉ.
Dù thế nào cô cũng phải nghĩ cho con trai mình chứ?
Vừa nghe thấy ông Vũ nhắc tới con trai mình, ánh mắt của Bạch Cẩm Sương liền tóe lên sự giận dữ: “Vũ Quảng Đình!, ông đừng ức hiếp người quá