Bạch Cẩm Sương: "..”
Cô hoàn toàn không có ý đó.
Cô hồn con trai và nói: “Con đáng yêu như thế, sao có thể là gánh nặng được chứ? Mẹ chỉ muốn con ở với bà ngoại một thời gian.
Sau lần này có thể rất rất lâu sau con mới có thể quay về thăm bà ngoại được”
“Tại sao ạ?” cậu bé hỏi mẹ, dường như cậu bé còn rất nhiều câu hỏi khác muốn hỏi.
Bạch Cẩm Sương nghĩ một lúc rồi bảo với cậu bé: “Bông Vải à, mẹ nói lại cho con nghe một lần nữa nhé, không phải mẹ không cần con, mẹ chắc chắn sẽ đón con về, chỉ là gần đây mẹ có quá nhiều việc phải xử lý mà thôi, với cả.”
Cô thở mạnh giống như đang rất quyết tâm làm chuyện gì đó và nói với con trai: “Bông Vải à, chỉ cần con nghe lời, sau khi con quay về mẹ sẽ có thể tìm thấy bố con rồi”
Tần Minh Huyền ngơ ngác, đôi mắt long lanh nhìn mẹ nhưng vẫn không dám tin là thật, cậu bé hỏi lại: “Thật hả mẹ?”
Kể từ khi sinh ra, cậu bé vẫn chưa được gặp bố, nhưng thấy mẹ cậu nói nghiêm túc như thế, có lẽ là cô sắp tìm thấy thật rồi.
Bạch Cẩm Sương gật đầu nói: “Thật con ạ”.
Tần Minh Huyền nghe thấy mẹ nói vậy thì cảm thấy rất nóng lòng: “Vậy thì khi nào con sẽ được gặp lại mẹ ạ?”
Vài hôm nữa, Bạch Cẩm Sương sẽ phải đi chữa trị bằng liệu pháp thôi miên, nhưng cô không chắc chắn có thể hồi phục được ký ức hay không? Cô đã hứa với Mặc Tu Nhân, sẽ nói với Bông Vải về thân phận của cậu bé sau khi ký ức hồi phục hoàn toàn.
Lục Thành Ngôn đã sắp xếp chữa trị bằng liệu pháp thôi miên cho cô một tuần một lần.
Lục Thành Ngôn nói, theo như tình hình của cô, có lẽ sẽ có thể hồi phục trí nhớ trong thời gian ngắn.
Nghĩ tới đây, cô nói với Tần Minh Huyền: “Chắc khoảng tầm một tháng”
Đây là khoảng thời gian áng chừng cho cậu bé.
Cô quyết định sẽ đón Bông Vải về khi bản thân đã khôi phục trí nhớ.
Với thời gian một tháng mà mẹ đưa ra, cậu bé cảm thấy rất lo lắng, cậu sợ rằng rất rất lâu sau hai mẹ con mới có thể gặp lại nhau.
Cậu bé nhìn mẹ và nói: “Mẹ ơi, con nghe lời mẹ tới chỗ của bà ngoại, ngoan ngoãn ở đó đợi mẹ và bố đến đón