Tần Hạo sững người, sau đó ông ta cười: “Là do đến tuổi già rồi!”
Tần Minh Xuân lại lắc lắc đầu nói: “Con biết là bởi vì con, bố không cần lấy tuổi tác để qua loa với con đâu!” Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sự tiều tụy trên khuôn mặt của Tần Hạo, trước đây căn bản không thể xuất hiện trên mặt ông ta thế được.
Tuổi tác chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân, quan trọng nhất vẫn là bởi vì chính bản thân ông.
Người đầu bạc tiền kẻ đầu xanh, đối với bất kỳ bậc phụ huynh nào không phải là đòn đả kích trí mạng chứ?
Tần Hạo nghe thấy Tần Minh Xuân nói lời này, trong lòng ông ta liền thở dài, lại vô hạn cảm khái, vẫn là con trai mình quan tâm đến mình nhất, không như cái người tối hôm qua kia phải để Tố Nhiên lấy công ty ra thì mới có thể giữ nó ở lại Thành phố Trà Giang.
Cũng không biết là đối phương rốt cuộc là có mục đích gì.
Mặc Tu Nhân thấy Tần Hạo và Tần Minh Xuân đang có chút cảm giác bị thương, anh không khỏi mở miệng nói: “Bố, anh à, hai người đều đừng có nghiêm trọng hóa vận đề lên nữa, anh trai con có thể lần nữa ngôi ở nơi này cùng ăn cơm với chúng ta, chẳng lẽ không phải là chuyện vui hiếm có sao?”
Tần Hạo cười gật gật đầu nói: “Con nói rất đúng, chúng ta đừng nói những vấn đề này nữa, bỗng dưng làm người ta khó chịu! Thức ăn được mang lên, mọi người bắt đầu ăn cơm, Tần Hạo đột nhiên hỏi Tần Minh Xuân: “Vô Đoan, con có dự định về nhà không?”
Tần Minh Xuân mím môi, im lặng một lúc mới nói: “Trước mắt thì không có, thứ nhất, con còn đang làm việc ở phòng làm việc của Cẩm Sương, trước tiên không muốn thay đổi nhịp sống bình ổn hiện tại, thứ hai, con dựa vào cái gì để về nhà đây? Cũng không thể lấy thân phận trước đây được nữa, nếu như để người khác biết được con mới chính là Tần Vô Đoan thật sự, vậy thì con sợ ngày tháng sau này sẽ phải ở phòng thí nghiệm cho người ta nghiên cứu mất.
Cuối cùng, sự xuất hiện của cái người trông rất giống với con kia đến nhà họ Tần, con cũng không biết mục đích thật sự của tên đó là gì, nhưng mà con mong rằng có thể chọc thủng được mục đích của anh ta ra, giải quyết hết cho đỡ tai họa ngầm sau này, rồi sau đó con mới nghĩ đến vấn đề của bản thân được.
”
Tần Hạo gật gật đầu nói: “Được, mọi chuyện đều nghe con hết! Vô Đoan
Tần Minh Xuân mím môi: “Còn nữa, trên thế giới này không thiếu những người thông minh, hoặc là có những người có sức tưởng tượng phóng phú, sau này bố đừng gọi con là Vô Đoan nữa, từ nay về sau con là Tần Minh Xuân, bố cứ gọi tên bây giờ của con là được, có những chuyện, người trong nhà chúng ta tự hiểu với nhau là được rồi!”
Lời này của Tần Minh Xuân vừa nói ra, trong lòng Tần Hạo khẽ hoảng sợ, nghĩ đến việc nếu như bị người khác biết được, Tần Vô Đoan là chết rồi sống lại trở thành Tần Minh Xuân, vậy đến lúc đó e là dựa vào thân phận của nhà họ Tần cũng chưa chắc có thể bảo vệ được cho cậu ta.
Dù sao thì chuyện này cũng quá kinh khủng, nếu như bị người khác biết được, người muốn đưa cậu ta đi nghiên cứu sợ là nhiều đến nỗi bản thân ông cũng không thể ngăn lại hết được.
Con trai ai thì người ấy đau lòng!
Nghĩ đến điểm này, Tần Hạo chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, ông ta không ngừng gật đầu: “Được, sau này.
.
bố sẽ gọi con là Minh Xuân, bây giờ cuộc sống và việc làm của con trước tiên không thay đổi gì cả, nhưng chuyện còn lại thì để bố sắp xếp nốt, bố nhất định sẽ không để người có mưu ma chước quỷ biết được chuyện này!”
Bởi vì Tần Hạo vừa mới gặp mặt đã tin tưởng ngay vào thân phận của Tần Minh Xuân, bữa cơm này cũng coi như là ăn trong không khí hài hòa.
Sau khi ăn cơm xong, cho dù Tần Hạo không nỡ, nhưng vẫn phải dứt khoát rời đi.
Mặc Tu Nhân đưa Tần Minh Xuân và Bạch Cẩm Sương đến Trang sức đá quý Tư Huyền.
Khi đến trước cửa Trang sức đá quý Tư Huyền, Mặc Tu Nhân nhìn về phía Tần Minh Xuân, lần này tâm tình đã không giống với lần trước khi gặp Tần Minh Xuân ở trước cửa Trang sức đá quý Tư Huyền nữa.
Anh dùng âm giọng chỉ có hai người mới nghe được, thấp giọng nói: “Anh à, bố vẫn rất mong anh sẽ quay về nhà họ Tần, em cũng muốn để anh quay về đó giúp em!” m
Tần Minh Xuân cười cười nói: “Đợi khi nào xử lý xong những chuyện trước mắt này rồi nói:”
Mặc Tu Nhân cũng cười lại, lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, trên mặt anh tràn đầy ý cười dịu dàng nói: “Cẩm Sương, tối nay anh muốn ăn cánh gà coca với cá kho!” Tần Minh Xuân nghe thấy em trai mình nói lời này, mỉm cười: “Hai người nói chuyện với nhau đi, anh đi vào trước đây!”
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu, sau đó, mặt cô đỏ lên trừng mắt với Mặc Tu Nhân: “Không phải quản gia sống ở ngay đổi diện sao, anh bảo ông ấy nấu cho anh đi!”
Mặc Tu Nhân bước lên phía trước mấy bước, hai người cách nhau không xa nên trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách lại, mặt Bạch Cẩm Sương đỏ lên, bất giác lùi về sau một bước thì nghe thấy Mặc Tu Nhân nói: “Nhưng anh chỉ muốn ăn đồ ăn em làm thôi!”
Bạch Cẩm Sương bĩu bĩu môi, khẩu thị tâm phi nói với anh: “Nhưng em lại không phải là bảo mẫu của anh! Em không làm cơm cho anh đâu!”
Đồng tử Mặc Tu Nhân hơi lập lòe lóe sáng, giống như tự lẩm