Mặc Tu Nhân đứng tại chỗ mãi đến khi thân ảnh Bạch Cẩm Sương biến mất không thấy, anh mới xoay người không nhanh không chậm đi về phía xe.
Anh không nói dối, hiện tại anh đúng là bắt đầu ăn cay, khi Bạch Cẩm Sương biến mất, thời điểm đó anh không tìm được cô, anh nản lòng nhụt chí.
Anh từ bỏ việc phải người tiếp tục đi tìm Bạch Cẩm
Sương, lại làm hết việc trước kia mình sẽ không bao giờ làm.
Ví dụ như, Bạch Cẩm Sương thích ăn món ăn cay, ví dụ như một vài thói quen nhỏ của Bạch Cẩm Sương, giống như vào lúc này anh có thể làm cho mình hết lần này đến lần khác in sâu thêm ấn tượng của mình đối với Bạch Cẩm Sương, thật giống như, giống như cô vẫn còn xung quanh anh.
Ngồi ở hàng ghế sau xe, Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua phòng làm việc, nghĩ đến bây giờ cô đã trở lại bên cạnh mình, nhịn không được nhếch môi, nụ cười có vài phần an ủi: “Lái xe đi, Triệu Văn Vương!”
Bạch Cẩm Sương vào phòng làm việc, vừa định trở về văn phòng của mình liền thấy Annie bước nhanh tới: “Cẩm Sương, có một khách hàng lớn gọi tên tìm cô, hiện tại đang chờ ở phòng họp
Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày: “Khách hàng lớn?”
Annie gật gật đầu: “Vâng, khách hàng lớn, có lẽ cô nhớ tên của cô ấy, cô Thẩm Đinh Nhiên, là người Hoa Hạ chúng ta, lúc trước chúng ta ở nước Z cô ấy có đến phòng làm việc, cô đã làm đồ trang sức độc quyền cho cô ấy, chẳng qua là bây giờ chúng ta đã trở về nước, cũng không biết cô ấy hỏi từ đầu được tin tức, biết cô đang ở đây, đến đây để tìm cô để làm thiết kế, chỉ là hôm nay đến không phải đích thân cô ấy, tôi liền để cho anh ta chờ cô trong phòng khách!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi, cô đi trước, tôi sẽ đi gặp đối phương!”
Bạch Cẩm Sương nhấc chân đi đến phòng khách, cửa mở ra, nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách, con ngươi Bạch Cẩm Sương hơi nghi ngờ chợt lóe.
Chỉ thấy người đàn ông trong phòng khách một bộ âu phục màu đen, thần thái thản nhiên ngồi trên sô pha tiện tay lật xem một quyển tạp chí, anh ta đang rũ đôi mắt xuống.
Phong thái thái tao nhã này cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, Bạch Cẩm Sương trong lòng nói, người này sợ không phải người bình thường.
Cô khẽ ho nhẹ.
Người đàn ông ngẩng đầu, lông mày sắc bén hơi nhíu lên, đôi mắt dưới mi thâm sâu phảng phất muốn hút người vào, bộ dáng này quả nhiên là tướng mạo phi phàm, ắt không phải người thường.
Bạch Cẩm Sương mở miệng nói: “Xin chào, tôi là Bạch Cẩm Sương, nghe trợ lý của tôi nói có người tìm tôi, anh chính là người ủy thác của cô Thẩm Đinh Nhiên đúng không!”
Đối phương khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi là Sở Hạnh Từ Anh trai của Thẩm Đinh Nhiên!”
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên, anh em khác họ?
Chẳng qua Bạch Cẩm Sương tốt xấu gì cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, hơn nữa Tần Vô Đoan cùng Mặc Tu Nhân cũng không cùng họ
Cô cũng không thấy có gì kỳ lạ nữa chỉ gật đầu, ngồi xuống sô pha bên cạnh Sở Hạnh Từ: “Anh Sở, lần này anh tới đây là muốn giúp cô Thẩm làm thiết kế?”
Sở Hạnh Từ gật gật đầu, thần sắc nhàn nhạt: “Tôi biết trước đây cô ấy vẫn luôn ở bên phòng làm đồ trang sức của các cô làm thiết kế, lần này tôi muốn tặng cô ấy một món quà nên tự mình tới đây!”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Vậy vẫn giống như trước kia, tôi bảo nhà thiết kế phía dưới giao vài phần bản thảo thiết kế để cô Thẩm lựa chọn một được không?”
Sở Hạnh Từ chậm rãi lắc đầu: “Không, tôi muốn cô tự mình thiết kế!”
Con ngươi Bạch Cẩm Sương khẽ lóe lên: “Tôi tự mình thiết kế? Nếu tôi nhớ chính xác thì đồ trang sức của cô Thẩm hai năm trước được thiết kế bởi các nhà thiết kế khác trong văn phòng của tôi!”
Sở Hạnh Từ không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi biết, thiết kế của cô Bạch ngàn vàng khó cầu, cho dù là có tiền cũng chưa chắc có thể tìm được bản thân cô Bạch, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể tra ra, cô Bạch chính là Tư Huyền!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Sở Hạnh Từ cười cười, không nói gì,
Sở Hạnh Từ tiếp tục nói: “Tôi cũng biết, hai năm trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, món quà tốt nghiệp là một món trang sức mà cô Bạch tự mình thiết kế cho cô ấy, tôi biết rõ thời gian của cô Bạch có hạn, đơn đặt hàng cho công việc thiết