**********
Chương 861: Điềm đạm đáng yêu
Mặc Tu Nhân nói thật nhỏ, trong giọng nói còn chứa cả ý cười: “Anh nói thật mà, hôm sinh nhật anh bắt nạt em dữ quá, anh không nỡ lòng nào...!
Chỗ cuối câu Mặc Tu Nhân nói cực kì nhỏ, Bạch Cẩm Sương cảm giác mặt mình sắp bốc cháy luôn rồi.
Cô vội vàng đứng lên: “Anh đợi ở đây đi, em đi tìm mẹ!”
Thấy Bạch Cẩm Sương cầm đầu chạy mất, trong mắt
Mặc Tu Nhân toàn là ý cười.
Bạch Cẩm Sương đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Đỗ Yến
Oanh đang pha nước tắm cho Tần Minh Huyền.
Tần Minh Huyền cựa kì ngoan, từ lúc còn nhỏ đã nghe lời, biết tự làm vệ sinh cá nhân.
Từ lúc còn nhỏ cậu bé đã biết tự tắm rửa rồi.
Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Yến Oanh, nghĩ đến chuyện mình định nói thì mặt lập tức đỏ bừng lên.
Đỗ Yến Oanh thấy cô có vẻ hơi kì lạ thì không nhịn được nhíu mày hỏi: “Con sao thế? Cẩm Sương, con cảm thấy không khỏe sao?”
Bạch Cẩm Sương lập tức lắc đầu: "Không phải a, con...!Đêm nay con có chút việc, chắc là...!Không về đâu ạ!
Bạch Cẩm Sương khó khăn làm mới nói ra được, trên gương mặt tràn ngập sự ngại ngùng.
Cô không nhịn được mắng thầm Mặc Tu Nhân.
Hai mắt Đỗ Yến Oanh hơi lóe lên, có lẽ bà ta đã hiểu điều gì đó nên gật gật đầu: “Thế con cứ đi đi.
Ra ngoài...!Nhớ phải cẩn thận một chút!”
Mặt Bạch Cẩm Sương càng đỏ hơn: “Vâng, con biết rồi ạ, thế con đi trước đây!”
Đỗ Yếu Oanh gật gật đầu.
Bà nhìn Bạch Cẩm Sương đi ra thì không đi theo cùng cô, sợ Bạch Cẩm Sương thấy xấu hổ.
Bà cũng biết cô con gái mình rất hay xấu hổ.
Dù sao cũng đã sinh con rồi, thế mà vẫn hay ngượng như vậy, bà nhìn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ra khỏi nhà.
Mặc Tu Nhân vừa mới cài cửa lại đã bế bổng Bạch Cẩm Sương lên.
Bạch Cẩm Sương giật mình, vòng tay ôm chặt cổ anh, đỏ mặt lườm anh: “Anh đừng có tấn công đột ngột thế được không?”
Mặc Tu Nhân cười, đi thẳng vào nhà đối diện: “Không được, nếu em có chuẩn bị trước thì làm sao anh có thể thấy được vẻ điềm đạm đáng yêu của em chứ?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến tính cách của cô thì không nhịn nổi phải rùng mình một cái.
Hình như cô không có dính dáng gì đến mấy chữ điềm đạm đáng yêu hết cả
Mặc Tu Nhân đang định mở cửa, Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên nói với anh: "Khoan, anh bỏ em xuống trước đã, đừng để quản gia với mấy người của anh thấy được!”
Mặc Tu Nhân cười, hôm cô một cái: “Không sao đâu, bọn họ đi hết rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Quản gia cũng đi rồi?”
Mặc Tu Nhân mở cửa: “Ừ, ông ấy về biệt thự số một Hương Uyển rồi!”
Bạch Cẩm Sương: “
Sao lúc Mặc Tu Nhân nói anh không làm chuyện xấu cô lại có thể tin luôn thế?
Mặc Tu Nhân nhìn vẻ mặt đầy hoài nghi của Bạch Cẩm Sương, anh không nhịn được bóp mũi cô: “Em yêu, trong đầu em đang nghĩ gì thế, anh sợ em không thoải mái mà!"
Dù sao bên này cũng hơi nhỏ, không giống chỗ biệt thự số một Hương Uyển, quản gia im lặng như tờ, chỉ cần không gọi là ông sẽ không bao giờ xuất hiện.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Em không nghĩ gì hết, tại anh không đứng đắn lại còn trách người khác nghĩ giống anh thì có!”
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương, nhanh chân đi đến ghế sô pha rồi thả cô xuống, hai tay anh chống hai bên người cô, ôm cô vào trong ngực: “Ồ, thế em thử nói anh nghe một chút xem, anh không đứng đắn bao giờ?" Bạch Cẩm Sương cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cô ngượng ngùng quay mặt sang một bên.
Mặc Tu Nhân không nhịn được, anh cúi người hôn lên trán cô một cái, giọng nói trở nên khàn khàn: “Anh còn có thứ càng không đứng đắn hơn cơ, em có muốn xem không?"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt lườm anh, chỉ thiếu mỗi hỏi thắng anh có thấy mất mặt hay không thôi!
Mặc Tu Nhân ở trước mặt Bạch Cẩm Sương thể hiện một tình yêu vừa nồng cháy vừa không thể kìm nén, khiến Bạch Cẩm Sương không thể nào chống đỡ được.
Đương nhiên anh cũng không định kìm nén.
Hình như anh hiểu ý của Bạch Cẩm Sương, anh cười khẽ một tiếng, hôn cô một cách thân mật, nụ hôn rơi từ đầu mày đến bên miệng cô, anh tựa đầu vào cổ cô, cất giọng trầm thấp: "Em yêu à, trước mặt em anh thật sự không thể nhịn được, cứ như sức tự chủ của anh chỉ là một con số không mà thôi.
Mặt mũi là thứ gì, anh không hề hay biết.
Khỏe miệng Bạch Cẩm Sương hơi giật giật hai cái, không còn gì để nói.
Một lúc lâu sau Mặc Tu Nhân mới ngẩng đầu lên, bóp bóp tại cô: “Được rồi, anh đã nói là đêm nay không bắt nạt em thì sẽ không bắt nạt em đâu.
Đi, chúng ra đi tắm rồi đi ngủ thôi!”
Lúc bấy giờ Bạch Cẩm Sương mới đỏ mặt ngồi thẳng