Lục Thành Ngôn: “Anh muốn tốt cho em cũng không thể hủy hết tâm huyết của em được.
Em nói thật cho anh biết, cuộc đời này em chỉ sống vì hai việc là báo thù và nghiên cứu thôi.
Chờ đến khi có vô số người nhân bản làm việc cho em, lúc đó em sẽ trở thành người dưới một người trên vạn người, em còn phải sợ sệt người khác nữa hay sao? Đến lúc đấy em muốn giết Thẩm Diệp Bách báo thù cũng chỉ cần nói một câu thôi! Anh à, anh có cách báo thù của anh, em cũng có cách báo thù của em, hai ta đừng xen vào việc của nhau!”
Sở Hạnh Từ: “Lục Thành Ngôn, anh nói vậy vì anh muốn tốt cho em!”
Lục Thành Ngôn: “Nhưng em không muốn nghe!”
Sở Hạnh Từ: “Nghiên cứu người nhân bản đi ngược lại với đạo đức con người, không có gì tốt!”
Lục Thành Ngôn: “Vậy sao hồi trước anh không nói với em như thế đi!”
Sở Hạnh Từ: “Em đã cố chấp như vậy thì đừng có trách anh dùng thủ đoạn với em!"
Lục Thành Ngôn: “Anh nghĩ em sợ anh sao?”
Sở Hạnh Từ: “Mặc kệ em có sợ hay không, chuyện anh đã quyết thì anh nhất định sẽ làm, em tự lo lấy đi!
Lục Thành Ngôn ngồi trong phòng bệnh xem tin nhắn của Sở Hạnh Từ, tức đến nỗi ném văng điện thoại di động.
Anh ta cố nhịn những cơn đau trên người, nhanh chóng xuống giường đi ra ngoài.
Anh ta nhất định phải đi khỏi đây thật nhanh, anh ta không thể để người khác phá hủy nghiên cứu được, đó chính là tâm huyết của anh ta
Trong lúc Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn đang tranh cãi, ở bên nhà họ Thẩm, Thẩm Đinh Nhiên vừa mới về đến nhà đã bị Thẩm Diệp Bách gọi vào phòng làm việc.
Thẩm Đinh Nhiên biết hôm nay cô ấy bị bắt là vì Sở Hạnh Từ đã bắt được Bạch Cẩm Sương, nên Mặc Tu Nhân mới làm như vậy.
Cô ấy không trách Mặc Tu Nhân, chỉ lo lắng cô ấy đã phá hỏng kế hoạch của Sở Hạnh Từ mà thôi.
Từ khi Thẩm Đinh Nhiên được Mặc Vũ thả chạy cứ luôn cảm thấy vô cùng thấp thỏm bất an, vì thế cô ấy đến phòng vẽ vẽ một bức tranh, muốn tặng cho Sở Hạnh Từ để xin lỗi.
Ai mà ngờ vừa về đến nhà, chưa kịp thấy Sở Hạnh Từ đầu đã bị gọi vào phòng làm việc của bố.
“Bố, anh Sở đâu rồi, bố tìm con có chuyện gì sao?” Thẩm Đinh Nhiên hỏi.
Lúc Thẩm Đinh Nhiên nói chuyện vẫn đang cúi đầu, không nhìn Thẩm Diệp Bách.
Mấy năm trước, sau khi cô ấy nghe bố mẹ nói về cái chết của bố mẹ Sở Hạnh Tử, biết được nguyên nhân thực sự về cái chết của bố mẹ Sở Hạnh Từ, từ đó về sau cô ấy luôn cảm thấy nặng nề, tất cả các tác phẩm của cô ấy đều mang theo một sắc thái bị thương.
Cô ấy cũng có một sự thay đổi lớn, đó chính là cô ấy không dám nhìn gương mặt của Thẩm Diệp Bách nữa, bởi vì cứ nhìn mặt bố là cô ấy lại nghĩ đến cái chết của bố mẹ Sở Hạnh Từ, cô ấy cảm thấy cực kì mâu thuẫn và phức tạp.
Thẩm Diệp Bách cũng nhận ra sự thay đổi của con gái trong mấy năm vừa rồi, chỉ có điều ông ta cứ nghĩ là con gái lớn rồi nên có tâm sự riêng, hơi xa cách bố mẹ một chút, nên ông ta không để ý lắm.
Ông ta nói: “Hạnh Từ ra ngoài rồi, có lẽ là có việc gì đó.
Có điều vừa nãy cậu ta nói với bố một chuyện, bố nghĩ là Con sẽ rất muốn biết đấy!”
Thẩm Đinh Nhiên liếc nhìn ông ta một cái rồi lại cúi đầu: “Chuyện gì a?”
Thẩm Diệp Bách cười cười nói: “Anh Sở của con quyết định buông bỏ việc báo thù rồi, bởi vì cậu ta cảm thấy cái chết của bố mẹ cậu ta là do lừa gạt lẫn nhau trên thương trường chứ không phải là do thù hận riêng, vì thế cậu ta đã từ bỏ.
Hơn nữa cậu ta vừa buông bỏ thù hận vừa muốn theo đuổi hạnh phúc, muốn lấy con làm vợ, cậu ta đến hỏi bố, bố bảo phải hỏi ý con một chút.
Con có đồng ý không? Chỉ cần con đồng ý thì bố cũng sẽ vui vẻ đồng ý vì con!”
Thẩm Đinh Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn gương mặt hiền từ của Thẩm Diệp Bách, hai mắt đột nhiên rơm rớm: “Thật không ạ? Anh Sở nói vậy thật chứ?”
Thẩm Diệp Bách gật gù: “Ừ, cậu ta tự nói với bối Con có đồng ý không? Nếu con đồng ý thì bố sẽ báo cho cậu ta biết, để cậu ta chuẩn bị cầu hôn, dù sao thì hộ khẩu của cậu ta cũng không ở trong nhà chúng ta.
Hai mắt Thẩm Đinh Nhiên hơi ươn ướt, cô ấy nhằm mắt lại, bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu như bố mẹ của Sở Hạnh Từ không bị bố cô ấy hại chết, có lẽ bây giờ