Đến xem trò cười Khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy một chuỗi các số lạ, anh có thể đoán đó là cuộc gọi của ai.
Mặc dù anh không muốn trả lời nhưng thay vì ở trong đó bị Cảnh Như Yến dính vào người thì ra ngoài nghe điện thoại vẫn là một lựa chọn tốt hơn.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông rồi cầm điện thoại di động lên và nói: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Phòng bệnh của Cảnh Hạo Đông ở tâng cao nhất trên bệnh viện nên Mặc Tu Nhân trực tiếp cầm điện thoại lên sân thượng để nghe.
Đúng như anh suy đoán, giọng của Tống Chí Nam vọng ra từ điện thoại: "Tu Nhân, anh thực sự không có một chút tình cảm nào với em sao?" Mặc Tu Nhân sắc mặt không tốt nói: "Cô bị bệnh à?”
Quả thực không thể hiểu nổi, anh đúng là không nên nghe cuộc điện thoại này.
Mặc Tu Nhân đang định cúp máy thì nghe thấy Tống Chí Nam cao giọng: "Đúng vậy, em có bệnh.
Em rời đi để cho anh biết rằng anh có thích em hay không.
Để rồi bây giờ em lại thấy anh lấy giấy chứng nhận với Bạch Cẩm Sương, nhìn thấy anh giúp cô ta và cướp đi đơn hàng của Phùng Hoàng Hân nữa.
Em thật sự điên rôi" Mặc Tu Nhân không ngờ rằng Tống Chí Nam đang ở nước ngoài lại có thể biết rõ tất cả các công việc trong nước.
Chiêu nay anh cũng đã nghe Triệu Văn Vương nói rằng vị khách hàng tên là Lý Thanh kia vốn đĩ ban đầu là của Phùng Hoàng Hân.
Kết quả là Lý Thanh và Vân Thành Nam gặp nhau, bọn họ đã yêu cầu Bạch Cẩm Sương làm đồ trang sức cho họ và đồng thời cũng quăng Phùng Hoàng Hân sang một bên.
Mặc Tu Nhân cười chế nhạo, rõ ràng là Phùng Hoàng Hân không có khả năng giữ khách hàng, điều này không thể trách Bạch Cẩm Sương được, giọng anh nhàn nhạt mỉa mai: "Chuyện này mà cô ta cũng phải báo cáo cho cô sao?" Tống Chí Nam lời nói có phần ngập ngừng: "Không phải như vậy, cô ây chỉ là có chút uỷ khuất, dù sao đó cũng là khách hàng mà em giao