Hơn nữa, sau sự ngạc nhiên ban đầu, Mặc Tu Nhân nhìn thấy mắt Bạch Cẩm Sương hơi đỏ, trong lòng Mặc Tu Nhân đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, có chút cảm giác gì đó không ổn.
Lâm Tử Hy nhìn anh, kêu anh một tiếng: “Tổng giám đốc Mặc!” Lúc này Mặc Tu Nhân mới hoàn hồn, anh nói: "Cô cùng bọn họ ra ngoài trước đi!”
Lâm Tử Hy gật đầu, đứng dậy.
Cảnh Hạo Đông đã tung tăng chạy tới trước mặt Lâm Kim Thư, Sở Tuấn Thịnh cũng đi theo, Lâm Tử Hy cũng rời di.
Lâm Kim Thư dẫn mọi người vào phòng bao đối diện.
Bây giờ ở đây chỉ còn lại có hai người Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh đứng ở cửa phòng bao, không nói một lời, Mặc Tu Nhân có chút bất lực, anh đúng lên, đi đến trước mặt Bạch Cẩm Sương, duỗi tay xoa đầu cô: “Làm sao vậy? Tâm trạng em không tốt sao?"
Bạch Cẩm Sương không hé
Mặc Tu Nhân kéo tay cô, tiện tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn, ngồi lên ghế, sau đó mới mở miệng: “Gần đây anh bận quá, không có thời gian quan tâm tới em, sao em lại gầy vậy?” Lúc này Bạch Cẩm Sương mới mở miệng nói một câu: “Anh bận như vậy sao?”
Mặc Tu Nhân ngơ ra: “Em nói như vậy...là có ý gì?” Bạch Cẩm Sương cắn môi: “Ý gì thì em cũng thể hiện ra ngoài rồi!” Cô ấy không biết bản thân làm sao nữa, dù sao trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Vừa rồi vào phòng bao, nhìn thấy bên trong còn có Sở Tuấn Thịnh và Cảnh Hạo Đông, cô biết có lẽ mình đã hiểu lâm!
Nhưng dù như vậy, nhìn thấy Lâm Tử Hy làm theo những yêu cầu của Mặc Tu Nhân, cô cảm thấy vô cùng nghen tức và khó chịu.
Mặc Tu Nhân đưa tay ôm lấy cô: “Em làm sao vậy? Tức giận như vậy, là ai chọc em?”
Bạch Cẩm Sương quay đầu đi, không nói lời nào.
Mặc Tu Nhân bất lực: “Anh xin lỗi em, trong thời gian này anh bận quá không quan tâm đến em.
Đừng tức giận được không?”
Bạch Cẩm Sương không trả lời câu hỏi của anh, chỉ đột nhiên nói: “Hôm nay em gặp Thẩm Đinh Nhiên!”
Mặc Tu Nhân kinh ngạc: “Sao đột nhiên em lại nhắc tới cô ấy?”
Bạch Cẩm Sương nói: “Sở Hạnh Từ và thư ký của anh ta ở bên nhau, bị Thẩm Đinh Nhiên bắt gặp, Thẩm Đinh Nhiên chất vấn, Sở Hạnh Từ không hề phủ nhận, thái độ đó giống như không xem Thẩm Định Nhiên ra gì.
Lần đầu tiên em thấy người kiêu ngạo như Thẩm Đinh Nhiên lại đau khổ khóc lớn! Giống như lòng tự trọng của cô ấy đều tan thành mây khói!”
Mắt Mặc Tu Nhân sáng lên, tâm trạng có chút phức tạp, anh là người thông minh, Bạch Cẩm Sương vừa nói như vậy, anh đã hiểu trong lòng Bạch Cẩm Sương khó chịu cái gì.
Anh đưa tay ôm chặt lấy Bạch Cẩm Sương, anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh và Sở Hạnh Từ không giống nhau!”
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng nhìn anh: "Trước giờ em không thấy anh gặp mặt bạn bè mà lại mang theo thư ki!"
Mặc Tu Nhân nghe cô nói, hiểu ra Bạch Cẩm Sương đang ghen nhầm.
Ánh mắt anh vừa bất lực vừa nuông chiều, anh cảm thấy hơi buồn cười và cũng hơi đau khổ: “Đồ ngốc, bọn anh đúng là đang bàn chuyện, hơn nữa là nhờ Lâm Tử Hy lên kế hoạch, cho nên mới gọi cô ấy tới đây, em đi đâu tới đây, có phải là...vừa nãy đã thấy anh rồi không?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mặc Tu Nhân, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương cũng không còn tệ như trước nữa!
Cô cắn môi: “Thấy anh với Lâm Tử Hy cùng nhau trong phòng bao!" Mặc Tu Nhân đưa tay ôm trán, anh biết cô gái ngô ngẩn này nhất định là hiểu lầm!
Anh tức giận đưa tay nhéo mũi Bạch Cẩm Sương.
“Em yêu, sao em lại ngốc như vậy, nếu em thấy, sao không vào hỏi anh?”
Bạch Cẩm Sương cụp mắt xuống, tuy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút uất ức: “Em sợ kết quả không phải là chuyện em có thể chịu đựng được! Và….nếu không phải vì sự lạnh nhạt của anh trong khoảng thời gian này, làm sao em có thể hiểu nhầm được?"
Mặc Tu Nhân im lặng một lúc, anh thực sự không thể phản bác lại những lời này.
Nhưng thật sự là