Sở Tuấn Thịnh biết Vân Yến bên ngoài mạnh miệng nhưng bên trong rất dễ mềm lòng, anh ta nghiêm túc giải thích với cô: “Thật ra trên xe tôi cũng không có loa, vừa rồi tôi muốn gọi cô xuống lầu, muốn tự mình nói lời xin lỗi cô nên mới bày ra kế sách này.
Cô đừng nóng giận, với lại tôi tặng bó hoa hồng vàng này cho cô, tôi không biết người khác xin lỗi thì tặng hoa gì, nhưng tôi tra trên mạng, hoa hồng tuy là đại diện cho tình yêu, nhưng hoa hồng vàng lại mang ý nghĩa xin lỗi.
Tôi biết trước kia tôi quá thô lỗ, làm cho cô tức giận, tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cô, nhưng cô lại không để ý tới tôi, tôi thật sự không chịu nổi, tôi thật sự biết mình sai rồi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi!”
Vân Yến nhìn anh ta, không nói gì cả.
Sở Tuấn Thịnh cũng không tránh né ánh mắt của cô, mà nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Mọi người đều nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tôi hy vọng cô có thể thấy được sự chân thành trong mắt tôi.
Yến Yến, thật ra...trước kia lúc ở trên mạng, tôi đã thích cô, chẳng qua, lúc ấy tôi không biết tình cảm đó, tôi chỉ biết tôi thích cùng cô nói chuyện, thích trêu chọc cô, thích chơi game với cô, tôi không dám nói ra thân phận thật là vì sợ cô biết được thân phận thật sự của tôi ngoài đời, cô sẽ phớt lờ tôi.” “Sau này, lúc tôi tỏ tình trên mạng, chính là muốn thử xem tình cảm của cô đối với tôi, bởi vì tôi biết tôi không thể nào buông bỏ cô được, nhưng tôi lại không ngờ cô lại muốn gặp tôi, tôi nghĩ, tôi phải đối mặt với cô, tới lúc đó xin lỗi cô, nói cho cô biết tình cảm của tôi, cô sẽ không đến mức không chừa lại cho tôi một con đường sống, bởi vì lúc ở trên mạng, tôi có thể cảm nhận cô có một chút tình cảm với tôi.
Nhưng tôi lại không ngờ...sau khi chúng ta tới vũ hội trên du thuyền, lại nhận ra thân phận thật sự của nhau, làm cô tức giận như vậy, nhưng tôi có thể hiểu, cô tức giận là do lỗi của tôi! Nhưng tình yêu thì không có lỗi, có phải vậy không? Tôi làm tất cả điều này đều là vì cô!”
Vân Yến có chút cảm động, nhưng cô vẫn im lặng.
Sở Tuấn Thịnh cầm đóa hoa hồng, nhìn Vân Yến, hít một hơi thật sâu: “Có lẽ cô không biết, sau bữa tiệc của nhà họ Tần, lúc cô bị tên cặn bã Đỗ Nghĩa kia đưa đi, tôi nhìn thấy cảnh cô bị anh ta trói lại trong xe, lúc đó tôi gần như phát điên, không ai có thể hiểu được tâm trạng của tôi, nếu lúc đó cô không gọi tôi thì tôi đã suýt mất trí, tôi thật sự muốn giết người, cô có biết không?
Vân Yến thấy Sở Tuấn Thịnh nhắc tới chuyện đó, cô VÔ cùng phẫn nộ, cuối cùng cũng có động tĩnh, cô mở miệng hét lớn: “Sở Tuấn Thịnh!”
Sở Tuấn Thịnh giật mình, nhắm mắt lại, im lặng vài giây mới bình tĩnh lại: “Xin lỗi, là tôi thất lễ, nhưng chuyện đó làm tôi thật sự rất tức giận, Đỗ Nghĩa đúng là tên cặn bã, nhưng tôi cũng tự trách mình, lúc ấy lại giận cô, không bảo vệ cô thật tốt.
Sau đó...cô vì chuyện kia mà tha thứ cho tôi vì trước kia tôi đã lừa cô, tôi thật sự rất vui vẻ, đặc biệt là sau hôn lễ của Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam, cô đã nhận bỏ hoa mà tôi chụp được, tôi nói không hề khoa trương, lúc đó cảm giác của tôi như có được cả thế giới vậy.
Nhưng mà...tôi thật sự không ngờ, trời xui đất khiến, cháu của tôi Kiều Thanh Tuấn lại trở thành tình địch, một mặt là tôi vội vàng đi công tác, một mặt không muốn nó làm phiền cô, nên đã đưa nó ra nước ngoài.
Thật ra tôi đã sớm coi cô là người của tôi, cô nói tôi ngang ngược cũng được, nói tôi vô lý cũng được, nhưng lúc cô nhận hoa của tôi, tôi liền cho rằng...cô đã nhận thành ý của tôi.
Những mà...thực tế lại không phải như vậy, cô lại mù quảng thân mật với một người khác!”
Sở Tuấn Thịnh nói tiếp: “Lúc đó tôi...thật sự rất tức giận, tôi...cưỡng hôn cô, ép cô thừa nhận tôi là bạn trai cô, tôi thừa nhận là tôi làm không đúng.
Nhưng mà...tôi thật sự muốn giết người đàn ông đã thân mật với cô, tôi hy vọng cô có thể coi như lúc đó tôi không thể kiểm soát được lý trí của mình nên