Vân Yến mới vừa nghĩ như vậy, liền cảm giác được Sở Tuấn Thịnh nắm lấy tay mình, hơi hơi dùng sức, lòng bàn tay anh ta hình như có ra chút mồ hôi, giống như có chút lo lắng.
Anh ta nói: “Yến Yến, nếu em đã tha thứ cho tôi, tôi muốn nói với em một số lời nói thật lòng!” Vân Yến đỏ bừng mặt, trong giọng nói có một loại cảm xúc lo lắng nói không nên lời, cô ta sợ tiết lộ ra cảm xúc của bản thân, cố ý xụ mặt ra nói: “Tôi nói...anh đừng tương kế tựu kế! Tôi tha thứ cho anh, anh liền...!
Sở Tuấn Thịnh bình tĩnh nhìn cô ấy: “Tôi liền cái gì?” Bỗng nhiên, Vân Yến bị ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chấp nhất của Sở Tuấn Thịnh khiến cho sững sờ.
Cô há miệng thở dốc, rất lâu không nói chuyện được, liền nghe thấy Sở Tuấn Thịnh nói: “Mặc kệ cuối cùng em có đồng ý với tôi hay không, tối hôm nay, những lời này tôi vẫn cần phải nói, tôi muốn làm bạn trai của em, tôi không muốn người khác lại thèm thuồng mơ ước đến em nữa.
Nhìn thấy em đi xem mắt với người khác, thật sự, những chuyện này đã xảy ra được vài lần, tôi thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!”
Lồng ngực của Sở Tuấn Thịnh hơi hơi phập phồng, xem ra, cảm xúc của anh ta có chút căng thẳng: “Yến Yến, em biết không? Trước ngày hôm nay, tôi vốn là dự định chuẩn bị một buổi tỏ tình hoành tráng với em, tôi muốn ở trước mặt người mặt, nói cho em, tôi thích em, tôi yêu em, tôi muốn nói với em, những thứ người khác có, em cũng đều sẽ có, người khác không có, chỉ cần em muốn, tôi cũng đều sẽ cho em! Tôi biết trước khi em hâm mộ với màn tỏ tình của Mặc Tu Nhân với Cẩm Sương, cho nên, mấy ngày nay tôi trầm tư suy nghĩ, đều đang lên kế hoạch cho chuyện này!”
Nói tới đây, anh ta chuyển đề tài: “Nhưng mà, đêm nay có người nói cho tôi biết, em còn chưa tha thứ tôi, tôi gióng trống khua chiêng tỏ tình với em như vậy, thật sự là có hiềm nghi về đạo đức bắt cóc, em cứ cho là miễn cưỡng cho tôi một bậc thang để xuống, đồng ý với tôi, trong lòng em cũng sẽ không thoải mái.
Cho nên, khoảnh khắc đó...tôi liền bỏ ý định này, dù sao thì, em căn bản không biết, tôi không nỡ để em khó xử! Tôi cũng biết, tối nay tôi tới xin lỗi, còn tỏ tình theo cách này, kỳ thật vừa đơn giản vừa sáo rỗng, nhưng mà...đây là tôi tự mình nghĩ ra được, không có bất kỳ ai bày mưu tính kế cho, tuy rằng đơn giản, nhưng mà, nó mang theo tất cả những tình cảm của tôi dành cho em.
Tôi muốn em làm bạn gái của tôi, Yến Yến, em đồng ý với tôi, có được không?” Sở Tuấn Thịnh nói, vội vàng lấy ba món quà từ trong xe ra, ngây ngốc đưa cho Vân Yến.
Nói thật, Vân Yến cảm thấy, Sở Tuấn Thịnh lúc này đây thật ngốc, hoàn toàn không giống giám đốc Sở hô mưa gọi gió, khiến người khác luôn khiếp sợ của Trang sức đá quý Thanh Sương.
Cô ấy nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Ai đời có người nào đi tỏ tình mà tặng ba phần quà không?” Sở Tuấn Thịnh sửng sốt, theo bản năng sờ sờ cái mũi: “Cái này...cái này là chuẩn bị trước khi tỏ tình với em, định tặng quà cho em, Cảnh Hạo Đông nói, quà tặng nhiều tình ý nặng, tôi liền chọn mua nhiều món liền!”
Vân Yến duỗi tay đỡ trán: “Anh nghe theo anh ta à?” Trước khi cô ấy từng thích Cảnh Hạo Đông, nhưng nói thật, thật ra cũng không hiểu biết quá nhiều về Cảnh Hạo
Đông này.
Mấy năm nay cũng đã thân hơn với Lâm Kim Thư rồi, biết Cảnh Hạo Đông rất yêu rất yêu Lâm Kim Thư, nhưng mà, Cảnh Hạo Đông không đáng tin cậy điều này mọi người đều biết mà!
Sở Tuấn Thịnh nhanh chóng giải thích: “Tôi không phải nghe theo anh ta, tôi chỉ là cảm thấy, ý nghĩa của những món đồ này đều rất tốt, cho nên, tôi mang hết sang đây, về sau...em muốn cái gì, tôi đều sẽ cho em!”
Sở Tuấn Thịnh cũng là cảm giác, bản thân mình ở trong lĩnh vực này có chút ngốc!
Chẳng qua, Sở Tuấn Thịnh càng như vậy, trong lòng Vân Yến càng cực kì cảm động, cô không muốn để Sở Tuấn Thịnh cảm thấy, bản thân mình không thích những thứ này.
Cô ấy nhấp môi: “Anh đã mua những thứ gì vậy?”
Sở Tuấn Thịnh anh chóng chỉ vào mấy cái hộp: “Cái này là vòng cổ, cái này là lắc chân, cái này là lắc tay, tôi thấy trên mạng nói...!
Nói tới đây, Sở Tuấn Thịnh có chút ngượng ngùng nói: “Trên mạng nói, những thứ này đều có ý nghĩ muốn giữ chặt lấy bạn gái, tôi liền không nhịn được...đều mua.
Thật ra...tôi vốn là muốn mua cái nhẫn, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận, nhẫn có ý nghĩa quá, tôi sợ em không nhận!”
Vân Yến nghe được những lời này, biểu cảm phức tạp nhìn Sở Tuấn Thịnh, giờ phút này, cô tự nhiên có chút đau lòng cho Sở Tuấn Thịnh.
Thật ra, anh ta không cần cẩn thận như vậy, cô ấy vốn dĩ đã thích anh ta, rất nhiều lúc, chỉ là tức giận sự lừa dối của anh ta, sau lại bởi vì chuyện anh ta cứu mình, ở trong lòng đã tha thứ cho anh ta rồi.
Chẳng qua lần trước, anh ấy quá bá đạo, cô ấy cho