Quỹ đạo thời gian lại xoay chuyển tuần hoàn. Trần Phong và Lộ Hà mỗi ngày đều trải qua rất nhiều hạnh phúc.
Trần Phong mỗi ngày đi làm rồi lại trở về nhà với Lộ Hà. Tuy là vậy nhưng chuyện gì tới cũng phải tới.
Buổi tối sau khi tan ca, Trần Phong đang lái xe về nhà, thì nhận một cuộc gọi. Là mẹ anh gọi tới.
Bà trong cuộc gọi lên tiếng cảnh cáo anh, bảo anh mau về nhà, buổi tối hôm nay, bữa cơm gia đình có việc quan trọng. Nói anh nhất định phải có mặt.
Trần Phong dừng xe, nhắn một tin gửi đi cho Lộ Hà, bảo cô ngủ trước, anh sẽ về muộn. Sau khi nhận lại hồi đáp của cô. Anh mới yên tâm thở phào, một đường lái xe về nhà tổ Trần gia. Trong lòng lạnh xuống, "xem ra lần này, không qua bão táp, thì không được rồi."
.....
Nhà Tổ Trần gia.
Trong nhà yên tĩnh. Luôn là như vậy, bàn cơm của Trần gia, luôn luôn trầm mặc.
Ông nội Trần luôn luôn thích loại trầm mặc trên bàn ăn như thế này. Làm cho nhưng tiểu bối khác ở Trần gia, phải dựa theo tâm lý của ông mà làm việc. Mấy thiên kim hoạt bát của Trần gia cũng không ngoại lệ, cũng bởi vì dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ ở sau lưng mà tuân thủ lễ nghi, một câu bẻ đôi cũng không dám nói.
Ở Trần gia, mọi người gần như đều không thích loại ngột ngạt này, ngược lại là Trần Phong, càng trầm mặc im lặng yên tĩnh, anh lại càng thích.
Không nói chuyện đúng không? Không nói chuyện vậy thì quá tốt.
Không quấy rầy tình cảm của anh và Lộ Hà, không dùng ba cái đạo lý vớ vẩn cổ hủ mà áp đặt lên anh và Lộ Hà người yêu của anh. Anh vô cùng cám ơn.
Trần Phong không mong mỏi điều gì nữa, dù anh biết mọi chuyện cho đến nước này, thực tế không hề đơn giản như vậy.
Ánh mắt của ông nội Trần vẫn không đặt trên bất kỳ người nào của Trần gia, ông vẫn một mực chuyên chú ăn cơm. Đợi đến lúc ông nuốt ngụm canh cuối cùng trong bát, mới thở dài, cầm bát đặt sang một bên. Sau đó chỉ vào vết nứt nhỏ trên miệng bát, nói, "cái bát này, sứt mẻ, nên ném đi được rồi."
Quản gia bên cạnh không biết ý là gì, một người đàn ông ngồi bên cạnh ông nội Trần lên tiếng giải thích, " cái bát là để đựng thức ăn, trên bát đã xuất hiện vết nứt, biểu hiện cho tài vận khả năng sẽ dần trôi mất, quản gia, ông cũng quá không tỉ mỉ, chỉ khiến lão chủ tịch thêm ngột ngạt."
Bác quản gia lúc này mới lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cười nịnh nọt lấy bát xuống, ngoài miệng còn không ngừng nói xin lỗi.
Đợi sau khi vấn đề đệm nhỏ này qua đi, ông nội Trần uống một ngụm trà xanh theo thói quen xong, ông mới ngước mắt nhìn Trần Phong cười nói: " Tiểu Phong à, mấy năm nay, những gì con làm, ông nội đều nhìn ở trong mắt. Trần thị có thể khuếch chương bản đồ tập đoàn đến tình hình hiện tại, không thể không nói, ngay cả bản thân ta năm đó cũng chưa hẳn đã làm được."
" Cảm ơn ông nội đã khen con." Trần Phong đứng dậy, nâng chén với ông nội anh.
Ông nội Trần cười đến rất hiền hòa, hoàn toàn không nhìn ra được thời đó ông chính là một lão già gian thương trong giới kinh doanh, ông ôn tồn nói, " Tiểu Phong, ông nội đã khảo sát nhiều năm như vậy, năng lực của con khiến ông nội không thể soi ra được một chút khiếm khuyết nào, vậy cho nên...." Ông nội vẫn hiền từ cười, nói tiếp, "cho nên...nhìn vào cổ phần, thì số cổ phần trong tay ta, đều cho con."
Lời này vừa nói ra, trên bàn ăn nhất thời một trận không khí không đúng tràn ra.
Phải biết rằng, Trần Phong hiện tại là người đứng đầu tập đoàn Trần Thị, nhưng số cổ phần của anh, thật sự vẫn chưa đạt được mức tối ưu để mang lại áp chế, có thể ngang hàng với mấy người con trai khác.
Đây cũng chính là thử thách mà ông nội Trần đề ra để khảo sát mấy cháu trai trong họ.
Nếu như hiện tại, ông cụ hôm nay nói rằng sẽ cho Trần Phong số cổ phần kia, vậy thì, Trần Phong nghiễm nhiên sẽ là kẻ mạnh nhất trong gia tộc, hô mưa, gọi gió.
Sau này, Trần gia sẽ do Trần Phong định đoạt.
Ông nội Trần nhìn biểu cảm của mọi người trong nhà, trong lòng liền hiểu rất rõ, ông thong thả mở miệng nói, "nhưng mà, bất quá...ta có một điều kiện."
Lưu Huệ Tử, mẹ của Trần Phong một bên lộ ra ánh mắt đầy mong đợi.
" Tiểu Phong, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, ông nghĩ, con cũng nên tìm người để lập thân đi được rồi." Ông cụ cười nói.
Trong lòng Trần Phong liền hiểu, đây là chân chính bão táp tới, trên mặt cũng không có chút biểu hiện, chỉ bình tĩnh nói, "đúng là con nên suy nghĩ một chút về chuyện đó rồi,....nhưng mà ông nội, con nghĩ Mặc Vân kia, chắc hẳn không phải lựa chịn mà con muốn."
" Dĩ nhiên không thể là Mặc Vân rồi." Ông nội Trần khoát khoát tay, bĩu môi nói, "ông nội làm trên thương trường bao năm, ai cũng nhìn thấu, cô Mặc Vân kia tâm tư nhiều như vậy, ông nội đương nhiên không thích cô ta nên vợ với con. Ba mẹ con cứ khuyến khích ta khuyên con để con cưới Mặc Vân kia trước mặt ta, ta liền trực tiếp cản lại cho con. Ánh mắt nhìn người của ba mẹ con, ta thật muốn dùng gậy đập cho hai đứa nó một trận."
Trần Phong thở phào, nhưng Lưu Huệ Tử bên cạnh lại thất vọng cực độ, nhưng ngại vì bố chồng ở đây, bà ta không cách nào phát tác, nghẹn tới mặt cũng xanh.
Trần Phong trực tiếp hỏi rõ, "ông nội, vậy ý của người là thế nào?"
Ông nội Trần trầm ngâm một lát, liền nói, "ta không cần nhiều, thứ nhất, phải là người con thích, thứ hai tuyệt đối phải có gia thế."
Mọi người nghe xong lời kia, một khoảng im lặng bao trùm căn phòng ăn. Dì út nhà họ Trần một bên lúc này mở miệng, " Cha, người xem, Trần Phong nó thời gian gần đây, con nghe người ta nói...nó bao dưỡng một cô gái thân phận thấp kém, bán lẩu cay ở phố lẩu."
" Cô ấy làm quản lý quán lẩu đó, thì đã làm sao? Dì út cũng chưa nuôi người ta ngày nào?" Trần Phong hất đầu