10 ngày sau. Trong Diệp Trạch.
Vừa hay cuối tuần, Lộ Hà và Lương Minh Phương cùng đến thăm Từ Lạc.
Cả ba cùng ở trong nhà ngâm chân bằng nước nóng để thả lỏng. Dược liệu và dụng cụ để ngâm đều là Lương Minh Phương mang đến tài trợ.
Ba người ngâm chân, vừa thả lỏng tinh thần một chút. Được một lát thì Lộ Hà nghe điện thoại.
Lộ Hà rời khỏi thùng ngâm chân, đi lên ban công nghe điện thoại.
Bên dưới Lương Minh Phương nói chuyện với Từ Lạc. " Này, xem cậu về đây rồi, rất là hưởng thụ nha."
" Haizz, đừng phiền tôi nữa," Từ Lạc dựa đầu vào ghế, mệt mỏi nói, " khoảng thời gian này bận muốn chết, mệt đến mức cả người muốn rã rời, lâu lắm rồi mới được thả lỏng như vậy."
Hai người dựa trên sô pha một lát thì nghe thấy tiếng Lộ Hà bên ngoài ban công xuyên thẳng đến cửa kính thủy tinh, cô nàng dường như rất bức xúc, lại cao giọng hỏi một câu thật à, rồi cúp máy.
Minh Phương chỉ tay ra bên ngoài, "Lộ Hà, con nhóc kia, hét cái gì vậy không biết?"
"Kệ cậu ấy đi." Từ Lạc duỗi tay cầm ly trà nóng bên cạnh, nhấp một ngụm nói tiếp, "cậu ấy chính là chả có chuyện gì cũng làm lớn lên, chị không biết thôi, chứ mà nhìn cậu ấy to miệng vậy, chắc lại nói chuyện với mấy bà thím ưa thích lẩu cây nhà cậu ấy thôi."
" À, thế à." Minh Phương ậm ừ cũng không hỏi thêm.
Đợi đến lúc Lộ Hà quay lại, Lương Minh Phương cẩn thận nhìn vẻ mặt cô, phát hiện vẻ mặt Lộ Hà vô cùng ngưng trọng, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì.
Minh Phương chọt chọt Từ Lạc, hai người chằm chằm nhìn Lộ Hà thật lâu, một lát, Minh Phương vẫn là nhịn không được, liền hỏi, " Lộ Hà, em có chuyện gì vậy, vẻ mặt em không tốt cho lắm."
Lộ Hà ũ rũ, " lúc nãy, anh Phong gọi điện, nói từ giờ phải ăn bám rồi."
Từ Lạc khiêu mi, nói xàm, Trần tổng nhà cậu ấy, là người đứng đầu Trần thị, anh ta giờ bảo đi ăn bám, cậu đang đùa với mình à?"
Lộ Hà nằm dài trên ghế, nói, "từ hôm nay, đã không phải nữa rồi."
Minh Phương ở bên cạnh, thắc mắc, thanh âm nghi ngờ phát ra, "ý gì? Cái gì gọi là....không phải nữa rồi?"
Hai mắt Lộ Hà trống rỗng nhìn lên trần nhà, đáp, "anh Phong ban nãy mới nói với em, anh ấy vài bữa trước đã rời khỏi Trần thị, hôm nay bàn giao công việc rồi, anh ấy dự liệu không sai, ông nội anh ấy không chấp nhận một đứa cháu dâu thấp hèn như em, thế nên ông cụ bức ép lợi dụ, nhưng Trần Phong sống chết không theo....và cuối cùng là như vậy."
Từ Lạc và Minh Phương khẽ liếc nhau một cái, rồi lại hỏi, " chuyện này, không còn cách nào khác sao?"
Lộ Hà lắc lắc đầu, " Văn kiện đã kí rồi, lời cũng đã buông. Trần Phong hiện tại, chính là nghèo nhất cái thành phố này a!!"
Bỗng Lộ Hà đứng bật dậy, "thôi tớ phải về đây, phải về nhà an ủi anh ấy, không thể để anh ấy một mình được."
Thấy được bóng lưng vội vàng của Lộ Hà, liền nói lớn, " Lộ Hà, Trần Phong hiện tại chính là không có gì, không còn là tổng tài của Trần thị nữa, em vẫn sẽ yêu anh ta?"
Lộ Hà xoay