Từ Lạc đứng dậy đi vào bếp, lại lấy thêm một túi chườm khác đưa cho hắn. " Này, cầm về tự chườm đi, nhớ đừng nặng tay ấn, sẽ bị bầm hơn đó...nhớ đóng cửa cho tôi, anh đúng là phiền phức."
Vừa nói xong, cô xoay người định đi, thì Diệp Thành kéo tay cô lại, hắn hỏi, " em đói không?"
Từ Lạc khẽ cau mày, giông như không nghe hiểu Diệp Thành nói gì, cô hỏi ngược lại, " anh nói cái gì?"
"Anh hỏi em có đói không?" Diệp Thành lặp lại một lần.
"Tôi đói hay no, mắc mớ gì đến anh?" Từ Lạc đanh mặt hỏi ngược lại.
Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thành bất giác hơi đỏ, hắn ấp úng, " anh nghe nói, phụ nữ mang thai sẽ thường xuyên cảm thấy đói. Em đói không? Anh đi mua ít đồ ăn khuya cho em, chúng ta cùng ăn."
Từ Lạc thu tay về, " Không cầm đâu, anh về đi."
Dứt lời, cô lãnh đạm vô tình xoay người đi về phòng ngủ. Vừa đóng cửa lại, cô bỗng thở dài.
Thật tình nói sao đây chứ? Quả thực có chút hối hận, không nói còn tốt, nhắc đến còn cảm giác bụng đã đói rồi.
Nhưng nghĩ tới người mua đồ ăn là Diệp Thành thì cô liền cảm thấy kì cục, thật không muốn có thêm dây dưa gì với Diệp Thành nữa.
Lát sau, cô từ trong phòng ngủ thay đồ, vừa định đi rửa mặt, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Từ Lạc mở cửa, chỉ thấy Diệp Thành đang đứng trước mặt cô, hắn cư nhiên là vừa từ bên ngoài trở về, áo khoác dày giữ ấm trên người còn chưa cởi, thân thể vù vù mà toát ra hơi lạnh, hắn xách một cái túi tới trước mặt cô, giọng hơi run vì lạnh, " anh vừa mua, còn nóng đó, mau ăn đi."
Từ Lạc giương mắt, chỉ nhìn thấy tóc và lông mi Diệp Thành dính đầy vụn tuyết, cô hỏi, " bên ngoài có tuyết rơi sao?"
"Ừm..!" Diệp Thành gật đầu, không nói gì thêm.
Từ Lặc trầm mặc một hồi, đành lấy túi.
Diệp Thành thấy cô ngoan ngoãn cầm đồ ăn rồi, cũng yên tâm, xoay người giúp cô tắt đèn phòng khách, đóng cửa rồi trở về phòng hắn ngay cách vách.
Từ Lạc đi về phía cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ban nãy lúc lái xe về còn chưa có tuyết, vậy mà chưa đầy mấy tiếng, tuyết đã rơi nhiều như vậy.
Tuyết rơi như lông ngỗng bay lả tả tự do trong bầu trời rộng lớn. Cả Thành phố Xinh đẹp trong một màu trắng thuần khiết, ánh đèn, dòng xe khoa trương qua lại, dường như cũng theo cơn tuyết này mà an tĩnh lại.
Bất chợt, Từ Lạc nghĩ, thế giới cuộc sống này còn đẹp lắm, giống như tiếng dương cầm du dương, thuần túy mà an bình.
Cô ngồi bên cửa sổ, do dự một lát, mới lấy đồ từ trong túi ra.
Bên trong toàn là đồ ăn nhẹ giành cho thai phị, còn có cả trái cây tươi.
Cô tự giễu trong lòng, lần này xem như ngược lại, Diệp Thành hắn cũng có lòng.
Nhưng suy cho cùng, hắn cũng là vì đứa nhỏ là cốt nhục của hắn, và là người mang huyết thống của Diệp gia, bằng không cô sao có thể có được đãi ngộ tốt như thế.
Cô cứ vậy mà nhìn từng làn tuyết ngoài trời, trong lòng lẩm bẩm, lại sắp năm mới rồi.
....
Diệp Thành về Phòng mình, đóng cửa lại.
Trong Phòng rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân hắn đi lại, cũng không có chút âm thanh nào khác. Nhất thời, Diệp Thành chỉ cảm thấy căn phòng này yên lặng tới mức làm người ta khó chịu, hắn liền mở tivi, tùy ý bấm đại một kênh, chỉ để thanh âm trên tivi xua đi tĩnh mịch của căn phòng.
Hắn ngồi xuống sô pha, ánh mắt lại nhìn đến vài quyển sách đặt trên bàn.
Đây đều là sách của Thu Lan và Hoàng Hiếu đưa tới.
Kể từ khi hai người kia biết Từ Lạc mang thai con của Diệp Thành, cả hai quan tâm mà nghĩ cách chăm sóc nhiều hơn. Không chỉ là chăm sóc Từ Lạc không, mà quan