Sáng sớm hôm sau.
Từ Lạc thức dậy hơi muộn. Rửa mặt thay đồ một phen, xong xuôi đã là hơn 9 giờ.
Cô cầm một ít đồ cần thiết vừa đi ra cửa, thì Diệp Thành như thần canh cửa đã đứng đó từ lúc nào, vừa thấy cô, hắn vui vẻ bước tới. Nhẹ giọng hỏi.
" Đồ em mang theo đủ chưa?"
Từ Lạc nghi ngờ mà liếc hắn một cái, cô nói, "tôi không phải nói là tôi tự đi sao? Anh bận như vậy, đừng tới nữa. Vả lại, tôi cũng không cần anh."
Diệp Thành bị cô từ chối nhiều lần, mặt hắn dày lên không ít, coi lời cô nói như gió thoảng bên tai.
Dù em nói gì, vẫn là nhất định đưa em đi. Hắn nghĩ.
Hắn rảo bước theo Từ Lạc xuống lầu, lúc tới bãi đỗ xe, lưu manh mà trực tiếp cướp đi chìa khóa xe của Từ Lạc cầm trong tay.
Từ Lạc tức đến trợn mắt, " này, anh làm cái gì á, một đại tổng tài mà lại chơi xấu ? Anh trả lại chìa khóa cho tôi."
Diệp Thành mở cửa sau chiếc MayBach của hắn vẫn hay lái, ném chiếc chìa khóa vào bên trong ghế, hắn nói, " đó, em vào lấy đi."
Từ Lạc cảnh giác mà đi tới cửa xe, đang định duỗi tay lấy, ai mà ngờ Diệp Thành ở phía sau mai phục, dùng sức cả hai tay mà ôm cô vào trong xe, bịch một cái đóng cửa xe lại.
Thân thể của Từ Lạc không tiện, Diệp Thành tay chân nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Từ Lạc tức đến đen mặt, nắm chặt chìa khóa, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn bình thường, "Diệp Thành, anh bị bệnh hả, bảo không cần anh đưa, sao anh cứ phải đưa? Anh bao tuổi rồi, nghe không hiểu tiếng người lớn."
Diệp Thành ngồi vào ghế lái, " anh nói đưa em đi là đưa em đi. Chỉ vậy thôi."
" Tự tôi có xe anh cũng thấy mà, cần anh lắm chuyện." Từ Lạc lầm bầm chửi.
Diệp Thành bị cô liên tục cự tuyệt. Mặt sớm đã dày. Hắn có chút tức giận, mặt lạnh châm chọc cô, " ha, em xem cái xe nát của em đi, em xem thử anh có thể an tâm để em đi, cho dù em không ảnh hưởng, nhưng là tổn hại đến con cháu Diệp gia, vậy anh tìm ai để tính sổ? Hửm?"
Lời này vừa dứt, hắn chợt dừng lại, cảm thấy cái miệng lại quá đáng.
Luôn là như vậy, mỗi lần đối diện với Từ Lạc, một khi Từ Lạc khiến hắn tức giận, thì hắn lại không tự kiềm chế được bản thân mà nói mấy lời tổn thương đến cô, làm vài chuyện quá phận.
Hắn biết đây không phải là những lời nên nói, cũng không phải tâm hắn muốn như vậy, nhưng là tức lên não, làm sao mà kiểm soát được.
Giờ phút này chính là như vậy.
Hắn quay mặt sang, chỉ thấy Từ Lạc đã hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường cong khuôn mặt có hơi nguội lạnh, không nhìn ra được là cô đang tức giận hay thất vọng. Chẳng có bất cứ tâm tình gì.
Trong lòng hối hận, nhưng Diệp Thành không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ lặng lặng khởi động xe, lái khỏi bãi đỗ.
Trên đường tới bệnh viện, hai người chả ai nố với ai câu nào.
Lúc tới bệnh viện đã gần tới thời gian ăn trưa.
Diệp Thành dừng xe, mở cửa đi ra. Từ Lạc ở ghế sau đã tự mở cửa xe đi ra, cầm đồ, cũng chẳng quan tâm tới Diệp Thành, cô đi thẳng vào trong bệnh viện.
Vào trong bệnh viện, Diệp Thành trước tiên đi vào phòng họp. Trao đổi với bác sĩ một số thông tin cần thiết cho việc chăm sóc Từ Lạc. Từ Lạc cũng không đi theo, trực tiếp đi đến phòng làm việc mà Lương Minh Phương trực ban.
Cửa vừa mở, nguyên một mớ cẩu lương to đùng đập ngay vào mặt.
Thời gian cơm trưa, Đặng Đình Phi sợ Lương Minh Phương bỏ cơm, vì vậy giữa một loạt lịch trình công việc ở công ty, anh giành hẳn ra một tiếng để mang cơm đến cho Lương Minh Phương.
Anh nói với Minh Phương, " Phương