Editor: demcodon
Từ Bình nói xong những lời này trong lòng cũng hơi hối hận. Nhưng nói cũng đã nói rồi, cũng không thể rút lại. Hơn nữa ông là người lớn, cũng không thể dạy dỗ con của mình sao?
"Con là do ba sinh ra, chết vì phụ nữ cũng là học theo ba." Từ Vân Liệt chỉ nói một câu ngắn gọn.
Nhưng một câu như vậy lại làm cho gương mặt già nua của ba Từ căng thẳng, nhìn qua không biết là tức giận hay đang xấu hổ, vẻ mặt rất phức tạp. Mặc dù ông lớn tuổi nhưng vẫn có thể hiểu được những lời này, con trai của ông là thay đổi cách ghét bỏ ông nghe lời Trương Hồng Hoa nói chứ gì.
"Sao có thể giống nhau? Mẹ con tốt xấu gì cũng nuôi con lớn. Trong nhà có thứ gì không phải do bà dọn dẹp chứ? Con nhìn lại xem cô gái con thích đi, xuất đầu lộ diện cũng không cảm thấy mất mặt. Mỗi ngày ở trong quán ăn tiếp xúc với đàn ông. Nếu như ở thời cổ đại đã bị kéo ra ngoài tròng lồng heo rồi!" Ba Từ khó thở lại nói.
Sở Từ vừa nghe những lời này không giận mà cười, cũng không mở miệng giải thích. Chỉ là ánh mắt kia làm cho bản thân ba Từ cũng cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Mặc dù Trương Hồng Hoa không phải có tiếng là đàn bà đanh đá. Nhưng tiếng tăm ở trong thôn cũng không mấy tốt đẹp. Trong thôn không phải chỉ một mình bà làm mẹ kế. Nhưng chỉ có một mình bà suốt ngày nhớ thương suy nghĩ lấy tiền của con vợ trước cho con trai của mình. Khi Từ Vân Liệt còn nhỏ, bà đã tìm mọi cách khi dễ hắn. Nhưng Từ Vân Liệt thông minh làm cho hàng xóm đều biết gương mặt dối trá của bà. Sau khi Từ Vân Liệt đi lính thì đến lượt Từ Vân Viễn, nhìn gương mặt của Từ Vân Viễn ước gì y là đứa con gái, mới có thể bán được giá tốt.
Nói cái gì gia cảnh không tốt chỉ là cái cớ, xét cho cùng, vẫn là mẹ kế Trương Hồng Hoa này làm người âm hiểm độc ác.
Trong lòng Từ Bình biết tin đồn bên ngoài, nên khi Sở Từ phản ứng như thế ông mới cảm thấy chột dạ.
"Có nhiều lúc Hồng Hoa biểu đạt sai ý mà thôi, trong lòng rất tốt, khác với Sở Từ." Từ Bình mở miệng bênh vực.
Từ Vân Liệt căn bản không muốn cãi nhau với ông, nghe nói như