Editor: demcodon
Mặc dù công việc của Sở Từ ở quán ăn bận rộn, nhưng nhìn chung được đối xử cũng được công nhận là tốt. Nếu mấy tháng nay Từ Bình không làm không công cho Sở Từ thì cũng vẫn miễn cưỡng sinh ra mấy phần tình cảm với Phúc Duyên Đài này. Dù sao chỗ này tốt như vậy, người bên ngoài đều muốn chen vào làm việc.
"Chú Từ, chúng ta làm việc chung lâu như vậy, có một số chuyện cháu vẫn muốn hỏi chú..." Một lúc sau có người không nhịn được chủ động hỏi: "Chú và bà chủ của bọn cháu là ở cùng thôn đúng không? Chú có thể còn là trưởng bối của cô ấy. Nhưng nếu bây giờ chú làm việc cho cô ấy. Tại sao vừa nhìn thấy cô ấy thì gương mặt của chú giống như cô ấy thiếu nợ chú vậy?"
"Đúng vậy, bà chủ của bọn cháu thật tốt. Con trai của chú tuần nào cũng đến ăn chùa, cô ấy cũng không nói một lời, tùy ý gọi món ăn, cũng không quan tâm trước đó chú thiếu nợ vẫn chưa trả hết. Nếu là người khác chỉ sợ đã sớm bị ném ra ngoài. Còn nữa, đứa con trai này của chú cũng nên dạy dỗ lạ đàng hoàng. Cho dù trẻ con 5-6 tuổi cũng không hiểu chuyện như nó. Thật sự cho rằng những món ăn này đều không cần trả tiền sao? Đây là quyết tâm phải bán cả đời chú vào Phúc Duyên Đài của bọn cháu sao?" Một người phục vụ khác lại nói.
Mọi người đều biết rõ nếu chú Từ còn ở đây đồng nghĩa với việc không công chiếm một vị trí. Mặc dù nhà bọn họ có người thân thích hợp cũng không cơ hội vào làm việc.
Nhưng có thể làm việc cho Sở Từ, ai trong bọn họ không biết ơn chứ? Chỉ là ánh mắt của chú Từ luôn nhìn lên trời, ngược lại còn bắt bẻ bà chủ. Mặc dù ông làm việc và các mặt khác đều xuất sắc, nhưng vẫn làm cho trong lòng mọi người hơi khó chịu.
Khi Từ Bình nghe những người nói trong lòng nhất thời không cân bằng. Sở Từ bình thường rất dễ dàng xuất hiện, đều là dáng vẻ nghiêm khắc, cũng không ít lần dạy dỗ bọn họ. Tại sao những người này nhớ ăn không nhớ đánh chứ? Bị Sở Từ la lên hét xuống vẫn còn thích nàng như vậy?
"Mấy đứa không hiểu, con bé Sở Từ này không phải là thứ gì tốt..." Sắc mặt Từ Bình lạnh lùng, nghiêm nghị nói.
Chỉ là mới nói được một nửa