Editor: demcodon
Dáng vẻ bà cụ khóc lóc nhào xuống đất quá đáng sợ, cũng bởi vậy Sở Từ thốt ra lời này ngược lại có vẻ như phát bệnh thật. Mấy nhân viên vươn tay ấn mạnh giữ người nằm trên mặt đất. Vì tránh cho bà cụ cắn lưỡi nên trực tiếp tìm thứ gì đó nhét vào trong miệng bà.
Làm sao bà cụ có thể nằm yên được? Thân hình già nua bắt đầu giãy giụa, giống như con cá trê uốn éo mình muốn trườn đi.
Nhưng mà nhiều người sức lực lớn, làm sao dễ dàng chạy thoát như vậy?
Mà lúc này, Hoắc Hạnh Quả từ trong phòng thuốc lấy ra cây kim và thuốc an thần đến, tay nhỏ thành thạo bơm thuốc vào ống tiêm rồi đưa cho Sở Từ.
“Cô ơi, đây nè!” Giọng giòn vàng làm cho người thích.
Sở Từ nhận ống tiêm, khóe miệng nhếch lên nụ cười. Nàng đi từng bước đến chỗ bà cụ, túm chặt cánh tay của bà, nhìn chằm chằm đôi mắt bà cụ, quan tâm nói: “Bà cụ à, bà yên tâm đi! Chúng ta dù sao cũng là đồng hương, nên tiền thuốc này không cần bà thanh toán. Sau này nếu cảm thấy mình sắp phát bệnh thì cứ đến đây bất cứ lúc nào, tôi tiêm cho bà.”
Nói xong, ống tiêm trực tiếp đâm vào trong da thịt của bà cụ, nhìn chất lỏng bên trong đều bị Sở Từ tiêm vào mạch máu, bà cụ lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Tác dụng của thuốc rất nhanh.” Sở Từ nhếch môi làm như không nhìn thấy, nói xong còn nói thêm: “Đưa bà cụ vào trong phòng đi, truyền hai chai nước biển để bổ sung thể lực. Nhưng nếu tỉnh lại còn làm ầm ĩ, vậy cũng không có cách nào, tiêm thêm một mũi nữa.”
Nàng nói xong trong mắt xẹt qua một tia vui vẻ. Nàng cũng không tin còn không làm gì được một bà cụ?
Ngoài cửa có mấy người xem náo nhiệt, bọn họ cũng không hiểu y thuật nên cũng không có phản ứng gì. Sở Từ nói với bọn họ: “Các vị hàng xóm, bệnh viện của tôi mới khai trương, nhưng mọi thứ đều đúng thủ tục quy định. Sau này mọi người có bệnh thì cứ việc đến đây, tôi hứa sẽ không thu phí lung tung. Đương nhiên, sau này mọi người nếu gặp lại bà cụ này thì hãy tránh xa một chút. Bởi vì... bà cụ này là đồng hương của tôi.