Editor: demcodon
Việc xây dựng một ngôi nhà đơn giản đã bị Từ Phú Niên kéo dài mấy ngày vẫn không nhúc nhích. Hai mẹ con không có chỗ ở nên thôn trưởng có lòng tốt dẫn người đến từ đường mà năm đó Sở Từ ở.
“Đại Phú, em đừng chê chỗ này tệ hại. Anh nhớ trước đây Sở Từ đã làm giàu từ chỗ này. Đương nhiên, trước đó nữa em Tú Hòa cũng từng sinh sản và chết ở chỗ này. Đối với em, đây cũng là một nơi khá đặc biệt. Anh cảm thấy mẹ con em ở đây cũng rất thích hợp.” Thôn trưởng lấy điếu thuốc ra, nhếch miệng nói.
Nhắc đến Sở Tú Hòa, thân thể Từ Phú Niên bật dậy và cảm thấy khó chịu. Nơi Sở Tú Hòa ở khi chết... vậy sẽ không có ma ở chỗ này chứ?
“Tôi sẽ đưa tiền, anh hãy tìm cho tôi một ngôi nhà khác đi. Nếu có thể cung cấp cơm tháng, mẹ con tôi sẽ thuê hai tháng...” Từ Phú Niên nói thẳng, thái độ nói chuyện vẫn không thay đổi, nghe qua giống như đang sai bảo người khác.
Thôn trưởng cười khẩy trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Việc này cũng không phải là chuyện tiền bạc. Đại Phú à, em là người quyền quý từ thủ đô về đây, lại mang theo rất nhiều tài sản, ở nhà ai họ cũng không an tâm. Chúng tôi không biết em có bao nhiêu, lỡ như mất đi thứ gì, em bảo mọi người bồi thường như thế nào? Cho nên em cứ ở trong từ đường này đi, nơi này yên tĩnh không ai quấy rầy.” Thôn trưởng lại nói.
Thôn trưởng nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày trước Từ Phú Niên ở trong nhà của một người họ hàng xa nhà họ Từ, đối phương cũng nói rõ là muốn nhận chút lợi lộc. Nhưng bà cụ gian xảo, tự nhiên không chịu. Lúc này mới bị đuổi ra ngoài. Bây giờ lưu lạc đến mức đến từ đường này, trong lòng càng tức giận.
Nhưng Đại tướng Bạch và mấy người cấp dưới cho biết, hai mẹ con chỉ có thể ở trong thôn này. Thậm chí còn không thể đi lên huyện sống, hai người cũng không có cách nào.
Sau khi Sở Từ rời đi, thôn trưởng đã sửa sang lại từ đường cũ này một lần. Người dòng họ Sở và họ Từ cảm thấy từ đường này có thể nuôi ra hai chị em Sở Từ và