Cánh cửa mục nát, đẩy một cái đã đổ sập.
Bụi trên mặt đất bay lên tứ tung, Trương Mỹ Linh gập người ho khù khụ mấy cái. Nhờ chút ánh sáng ít ỏi chiếu xuống từ mái ngói thủng lỗ chỗ, Trương Mỹ Linh vẫn có thể thấy được ngổn ngang những đổ vỡ cùng xác động vật chết khô trên nền nhà.
Căn nhà bị bỏ hoang không biết đã bao lâu rồi.
Trương Mỹ Linh ngoái đầu nhìn bé Mộc Trà đang đứng tròn xoe mắt ôm hộp sữa milo dưới tán cây hoa sữa, cô chỉ chỉ, "Bé con, cháu đứng ở đây đợi nhé, đừng vào trong."
Đứa bé "Dạ" đáp lại một tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống gốc cây. So với những đứa trẻ cùng trang lứa, hình như Mộc Trà có vẻ bạo dạn hơn nhiều.
Trương Mỹ Linh gạt đám mạng nhện trước mặt, lấy ống tay áo thay khẩu trang che mũi mà bước vào ngôi nhà.
Căn nhà này đại khái được chia thành ba gian, nhưng mảng vách ngăn cũng đã đổ sập từ lâu. Cô thận trọng bước từng bước nhẹ nhàng, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ lo lỡ đụng phải cái gì là bốn bề căn nhà này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào chẳng hay.
Trên nền đất ngổn ngang những vật dụng từ thời cổ lỗ sĩ, có thể nói rằng chủ nhân ngôi nhà này trước khi rời đi đã cực kỳ vội vã, hầu như tất cả đều đã bị lục bới lung tung hết cả.
Chiếc bàn tròn làm bằng gỗ đặt giữa gian nhà đã mục nát theo năm tháng, đổ nghiêng xuống làm khay trà rơi trên mặt đất vỡ tan tành. Giá sách bằng sắt treo trên tường hoen gỉ, méo mó đổ sập chẳng còn hình dạng. Sách vở từ thời xa xưa nát tươm, những mẩu giấy còn sót lại theo gió heo hút mà bay phần phật. Gian trong cùng có lẽ là phòng ngủ. Tuy chiếc giường đã không còn nhận ra hình dạng, nhưng đống chăn bông dày mỏng xếp ở phía góc nhà kèm theo một giá để sách mục nát, nhìn qua cũng đủ đánh giá, chủ nhân căn bản là một phần tử tri thức, tuy không quá giàu có nhưng đủ ăn đủ mặc...
Tất cả đều đã bị phủ một lớp bụi trắng xóa.
Trương Mỹ Linh đá đá xác chết khô của con gì đó sang một bên, cúi xuống xem đống sách vở dưới đất. Hầu hết đã mủn nát không thể cầm lên được, nhưng cũng có một vài quyển sách được bọc gói kỹ càng nên vẫn giữ được gần như nguyên vẹn. Cô cầm lên một cuốn Quốc Văn Giáo Khoa Thư, lớp sơ đẳng (1) xuất bản năm 1931. Cuốn sách phủ đầy bụi, thổi một cái mới thấy được hết chữ viết trên trang bìa. Trương Mỹ Linh lẩm bẩm, "Lớp sơ đẳng là lớp mấy nhỉ?"
Thật không may mắn, kiến thức lịch sử của Trương Mỹ Linh vô cùng hạn hẹp, thế nên cô cho qua, trả lại cuốn sách có niên đại gần trăm năm về chỗ cũ.
Bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như có ai đó đang đứng sau trợn mắt nhìn chằm chằm.
Trương Mỹ Linh giật mình, theo phản xạ ngoái lại nhìn sau lưng. Căn nhà vẫn như cũ âm u lại nồng mùi ẩm mốc, ngoại trừ dấu chân của Trương Mỹ Linh trên mặt đất phủ đầy bụi, thì chẳng còn một ai khác.
—– Két
Tiếng bản lề lâu năm vang lên trong không gian tĩnh lặng, từng đợt gió lạnh theo thanh âm cọt kẹt lùa vào. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu tới cả một vùng trong căn nhà, Trương Mỹ Linh nheo mắt bước lại gần.
Thì ra ở đây có cánh cửa thông ra đằng sau.
Cánh cửa gỗ này không biết đã gắn chặt trên tường bao lâu rồi, vậy mà hôm nay lại tự động bật mở, giống như có bàn tay ai đó cố tình đẩy ra. Trương Mỹ Linh rùng mình, đem cả cánh cửa lủng lẳng kia mà cất sang một bên.
Đằng sau căn nhà là một mảnh vườn nhỏ với gian bếp chơ chọi, được rào chắn ngăn cách với cánh đồng khô cằn bên ngoài. Trương Mỹ Linh đảo mắt nhìn xung quanh, bước chân giẫm trên đám lá khô mủn nát.
Xung quanh không có lấy một bóng người.
Cô tiến đến bên hàng rào đã đổ nghiêng ngả, vạch đám cây dại mọc cao đến bắp đùi. Thửa ruộng bát ngát hiện ra trước mắt, thế nhưng có lẽ đã quá lâu rồi chẳng có ai chăm bẵm, đất đai khô cằn nứt nẻ, ngoằn ngoèo như một con rắn khổng lồ đang trườn về phía trước.
"Sao chị lại thích nơi này đến vậy?" Trương Mỹ Linh chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên.
Như có dự cảm thôi thúc, cô đưa tay gạt hết đám dây leo trên rào chắn. Quả nhiên, trong tầm mắt thu về hình ảnh ngôi mộ đơn bạc nằm lẻ loi giữa đồng ruộng hoang vắng.
Mặc dù nàng đã không còn phải một mình cô đơn ở lại nơi này nữa, thế nhưng trong lòng Trương Mỹ Linh vẫn chùng xuống chẳng vui. Gần cả một thế kỷ bị người đời xa lánh hắt hủi, đến nén nhang cũng không ai thắp cho, nàng ấy đã cô độc đến nhường nào.
"Mèo con ra vại nước, bàn chân nó vuốt vuốt. Xoa mấy sợi râu cước, rồi vào trong bếp tro..."
Tiếng hát trong trẻo lại ngây ngô non nớt vang lên giữa khoảng không gian âm u lạnh lẽo. Trương Mỹ Linh giật mình ngoái đầu nhìn về nơi âm thanh kia vừa mới vọng tới.
Trên nắp cái giếng đá ở trong góc sân, có một bé gái đang ngồi, đưa lưng lại phía Trương Mỹ Linh. Đứa bé giống như không phát giác ra sự có mặt của cô, vẫn ngô nghê ngồi hát.
"Vì sao con mèo rửa mặt? Vì sợ đau mắt, không ai dám đến gần mèo."
Bài hát của lũ con nít cứ thế lặp đi lặp lại hai, ba lần. Thế nhưng không hiểu vì sao, Trương Mỹ Linh lại bị giọng hát non nớt kia làm cho nổi hết một tầng da gà.
Giữa nơi hoang vu hẻo lánh, bỗng dưng xuất hiện đứa nhỏ này, không phải là quá kỳ lạ rồi hay sao.
"Mộc Trà?" Trương Mỹ Linh nuốt nước bọt, thận trọng bước lại gần đứa bé gái kia, "Có phải cháu không?"
Ban nãy do cỏ dại mọc che khuất, thế nên Trương Mỹ Linh không để ý đến chiếc giếng đá này. Nhưng mà chắc chắn là, khi ấy đứa bé không hề ở đây. Nhìn dáng vẻ cũng chẳng giống Mộc Trà, mà so ra, bé gái này nhỏ hơn rất nhiều.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, thì bước chân cũng chỉ cách bé gái này chừng một mét.
Tiếng hát kia đã im bặt, bả vai của đứa nhỏ run lên bần bật. Lúc bấy giờ, Trương Mỹ Linh mới phát giác, bé gái này không hề mặc quần áo. Nước da tái nhợt, một số vùng trên lưng còn tím sẫm lại, như bị ai đó bạo hành đánh đập.
"Sao lại làm thế với cháu?" Bỗng nhiên thanh âm nức nở vang lên, đứa bé co rúm người lại trên nắp giếng, hai cánh tay gầy rộc so lại ôm lấy bả vai. "Cháu sợ lắm, tại sao lại đối xử như vậy với cháu?"
Trương Mỹ Linh trợn trừng mắt kinh ngạc, khóe miệng giần giật kéo lên, "Sao... sao cơ?!"
"Sao lại làm thế với cháu?"
Lần này, nó giống như gào lên, âm thanh chu chéo mà thê lương. Trương Mỹ Linh giật mình, bước chân còn chưa kịp lùi lại phía sau, thì đứa bé gái kia đã quay ngoắt lại, giơ tay đẩy ngã cô xuống mặt đất.
Lực của nó vô cùng mạnh, đến mức mà có thể hai người lớn còn chào thua. Trương Mỹ Linh nén lại cảm giác đau buốt trên tay, cắn răng chống người đứng dậy.
Thế nhưng xung quanh đã chẳng thấy bóng dáng đứa bé kia đâu.
"AAAAAA!!!" —— Tiếng hét đầy kinh hãi vang lên ở ngay phía trước căn nhà hoang. cô giật mình, không nghĩ ngợi mà lao ra cửa.
Vừa rồi chính là âm thanh của Mộc Trà, không thể lẫn vào đâu được.
"Mộc Trà, Mộc Trà!"
Trương Mỹ Linh rống lên, mắt thấy bé gái đứng dưới tán cây hoa sữa mà tâm không nhịn được hoảng hốt. Cô vội vã ngồi xuống bên cạnh Mộc Trà, nắm lấy hai bàn tay lạnh buốt của nó, dồn dập hỏi, "Bé con, cháu làm sao vậy? Có bị đau ở đâu không?"
Con bé run lên bần bật, gương mặt tái nhợt chẳng chút sức sống. Hộp milo đổ dưới đất, như bị ai đó đạp phải mà trào hết sữa ra bên ngoài.
Ánh mắt bé gái xinh xắn ngập đầy nước, mở trừng trừng ngẩng lên nhìn tán cây trên đỉnh đầu. Khóe môi nó tái nhợt, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy nâng lên, "Chồng bà Út ơi, trên kia."
Sống lưng lạnh lẽo, Trương Mỹ Linh theo cánh tay Mộc Trà ngước nhìn lên trên cành cây.
Vẫn là đứa bé gái ban nãy ngồi trên nắp giếng đá, nhưng cái đầu của nó đã gần như bị đứt lìa, lủng là lủng lẳng ngoẹo sang một bên, theo những cơn gió mà lay động. Nó ngồi vắt vẻo bất động trên cành cây, hai con mắt lồi ra, sần sùi đen ngòm chăm chú hướng về phía Trương Mỹ Linh. Chẳng phân biệt được mũi cùng miệng, nhưng hàm răng sắc nhọn trắng ởn vừa nhe ra, những tiếng khè khè chói tai từ cái cổ gần như đứt lìa liền dội tới. Nó nghiêng mình, lấy đà phóng về phía Trương Mỹ Linh.
Dù bao nhiêu kinh hãi khiến tim như muốn ngừng đập, thế nhưng trong giây phút mong manh giữa sự sống và cái chết, chân tay lại phản xạ vô cùng nhanh lẹ. Trương Mỹ Linh vòng tay ôm lấy Mộc Trà, chẳng cần biết vừa rồi là cái gì nữa, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một mạch.
Nhưng thứ kia hình như cũng không có ý định đuổi theo.
Căn nhà hoang đã bỏ lại phía sau lưng một đoạn dài, Trương Mỹ Linh dừng chân thở hồng hộc. Tim vẫn đập rối loạn trong lồng ngực, không cách nào cảm thấy bớt sợ hãi. Cô ôm chặt lấy Mộc Trà, quay lại liếc nhìn căn nhà kia.
Thứ ghê tởm vừa rồi đã chẳng thấy đâu, thế nhưng, ở chính vị trí mà Trương Mỹ Linh vừa rời đi, lại xuất hiện một con mèo màu đen tuyền đang ngồi lặng lẽ.
Ở khoảng cách xa đến như vậy, không hiểu sao Trương Mỹ Linh vẫn cảm nhận được, ánh mắt đen ngòm của con mèo kia vẫn đang chăm chú nhìn mình. Chỉ là nhịn không được mà cảm thấy, nó có điểm gì đó rất giống với thứ vừa rồi đụng mặt.
Bầu trời âm u, những tia nắng hiếm hoi buổi sớm cũng lụi tàn.
Con mèo kia vẫn giương mắt nhìn Trương Mỹ Linh, thế nhưng bốn cái chân đã bước lùi dần vào phía trong căn nhà. Nó không thèm quay lưng, không thèm chớp mắt, chỉ lặng lẽ ẩn mình vào trong bóng tối.
Gai ốc đua nhau nổi lên, Trương Mỹ Linh xoay người, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Nơi này đúng là không nên chọc vào.
Trở về con đường đất đỏ đã có bóng người qua lại, Trương Mỹ Linh dừng chân trước mấy sạp hàng nhỏ, thả bé Mộc Trà xuống. "Cái này, bán cho cháu." Cô rút một ít tiền lẻ trong túi quần, chẳng cần đếm xem là bao nhiêu đã đưa về phía người bán hàng, "Kẹo mút."
"À à không mất tiền, cứ lấy thoải mái ạ." Dường như nhận ra người mua hàng là Trương Mỹ Linh, ông chủ quán liền xua xua tay, thảy cả năm, sáu cái kẹo vào túi bóng rồi đưa cho cô.
Mặc dù người ta đang thể hiện là 'tôi rất có lòng', nhưng Trương Mỹ Linh lại cảm thấy vì e ngại cô nhiều hơn. Cô chẳng so đo, để lại tiền trên bàn, rồi nắm tay dắt Mộc Trà đi khỏi.
"Đây, cho cháu tất." Trương Mỹ Linh đưa cả bọc kẹo cho Mộc Trà, nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của đứa bé mà bảo, "Ăn vị gì để cô bóc cho."
"Vị dâu ạ."
Trương Mỹ Linh lục trong túi một cây kẹo dâu, loạt xoạt bóc rồi ngồi xuống trước mặt Mộc Trà. Nhìn con bé cười tít mắt mà lòng không tránh được áy náy, "Bé con, ban nãy cháu nhìn thấy cái gì vậy?"
Dường như đã vơi đi phần nào sợ hãi, Mộc Trà vừa lúng búng mút kẹo, vừa ngây thơ đáp lời, "Một người quái dị, mặt mũi gớm ghiếc, đầu còn lủng lẳng."
Đứa bé này, quả nhiên cũng nhìn được mấy thứ đó.
"Đây là lần đầu tiên cháu thấy những... thứ như vậy hả?"
Mộc Trà giống như đang suy nghĩ, cô bé lắc lắc đầu, "Không ạ. Cháu nhìn thấy nhiều thứ kinh khủng lắm, nhưng mà bố mẹ và bác sĩ bảo, chỉ là do cháu tưởng tượng ra thôi."
Muộn phiền dâng ngập đáy