Một khi đã sợ tới cực điểm, sẽ không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Nghĩ đến phía trước một đao, phía sau cũng một đao, cùng lắm thì một từ chết, ta cũng liều bất cứ giá nào .
Ngày hôm sau, khi mấy quản sự đem ta an bài đi vào trong xe của Hầu
gia hầu hạ, chân của ta cư nhiên không hề phát run nữa, thân mình đứng
thẳng tắp, rất có vài phần khí khái anh dũng của liệt sĩ lúc bước lên
đoạn đầu đài.
Xe của Long cầm thú rất lớn, trong đầu thầm tính, ít nhất 30, 40
thước vuông, dùng rèm linh lung làm bình phong chia làm 1 phòng 1 gian,
đặt đủ thứ đồ chơi đầy màu sắc, hai bên có cửa sổ, còn có hành lang ngắm cảnh. Kéo xe là mười sáu con ngựa trắng, cố định hầu hạ có 7,8 người,
ngay cả đổ cái bô cũng là thiên tiên. (hic – –!)
Long cầm thú tựa hồ thích kì trân đồ cổ, rất nhiều đồ vật trong xe
cũng không phải sản phẩm của trung thổ, lúc vừa mới tiến vào ta bị con
chim báo giờ nhảy ra từ trong cái đồng hồ báo thức bằng vàng làm hoảng
sợ, còn có mấy pho tượng đá nhỏ, bức tranh cùng thư tịch có mấy hàng chữ như nòng nọc, đều là phong cách thời kì phục hưng, cho nên ta hoài nghi bối cảnh thời đại của thế giới này hẳn là tương tự thời hậu Minh ở trái đất, nhưng mà ngẫm lại đa phần vẫn không hợp với lẽ thường…… Vẫn là bỏ
qua phán đoán không chứng cứ này đi.
Trên chiếc thảm quý thêu hoa văn mang phong cách ngoại quốc, có một
con báo đen đang lười biếng nằm. Long cầm thú vừa vuốt bộ lông đen tuyền mượt mà của nó, vừa nửa híp mắt thưởng thức ta, tầm mắt một lát cũng
không rời đi, thật giống như đang thưởng thức bảo thạch, danh họa hoặc
là đồ cổ.
Ta cũng cố định thân mình ở trên tấm thảm, ngồi đến lúc toàn thân
xương cốt đều đau cũng không dám lộn xộn. Làm cho sau khi đứng lên, hai
chân máu không tuần hoàn, chậm rãi ngã sấp về phía sau.
Long cầm thú tự nhiên không đỡ ta, hắn cũng tuyệt không làm chuyện gì rảnh hơi như kéo ta dậy, chỉ nhẹ nhàng mà “Di” một tiếng, sau đó kêu
người đem ta đỡ lên, dùng cái tay mới sờ qua đầu của con báo đen sờ sờ
đầu ta, tỏ vẻ an ủi. Sau đó cho phép ta đổi tư thế ngồi, hắn tiếp tục
giám thưởng.
Mông của ta đau quá……
Xe dừng lại, một mỹ nhân cuốn bức rèm che lên, quy củ nâng đến một
cái hộp gỗ tinh xảo, sau đó khoanh tay đi xuống, xe lại tiếp tục đi.
Long cầm thú mở ra cái nắp hộp hương thơm phác mũi kia, sau đó hướng về phía ta ngoắc ngoắc ngón tay.
Ta không tình nguyện cau mày đi qua.
Long cầm thú cầm lấy chân của ta, tháo chiếc vớ gấm, nâng lên, vuốt
ve ngắm nghía một lát, cười xấu xa nói:“Mềm, nhỏ lại thơm, đúng là một
đôi chân đẹp toàn mỹ, đến đây, gia lại cho ngươi thêm một vật.”
Hắn còn có luyến chân phích*! Ta hoảng sợ muốn thu chân về!
Long cầm thú không chút để ý hướng về cái giá bên cạnh, trên đó có một sợi roi vàng khảm kim ngọc.
Ta không rụt chân lại nữa, nhắm mắt lại chờ chết.
Một trận thanh thúy linh vang, trên cổ chân truyền đến từng trận lạnh lẽo.
Ta mở mắt ra, thấy trên cổ chân trái lại có 1 sợi lắc chân hoàng kim
tinh xảo, trên đó treo 12 chiếc chuông nhỏ kích thước cỡ hạt nhãn, điêu
khắc chim quý thú lạ, ở giữa được khảm đá mắt mèo, lục thạch, ruby,
hoàng ngọc, khi lúc lắc, thanh âm dễ nghe êm tai.
Long cầm thú cầm lấy chân của ta, lắc lắc chuông, sau đó thực hưởng
dụng đặt ở trên đùi chính mình, dùng cây cọ từng chút một sơn móng màu
hồng cho ta.
Ta cứng ngắc tựa vào cái bàn bên cạnh mặc kệ hắn ép buộc, cảm thấy
chính mình tuyệt không lý giải nổi đường đi lối lại trong đầu của cầm
thú……
Báo đen bên cạnh rống lên một tiếng, đứng lên, lắc lắc cái đầu, trên
cổ của nó cũng lộ ra một cái chuông tinh xảo bằng hoàng kim, vang lên
không ngừng.
Ta đại khái đã hiểu……
Một đường đại khái đi chừng 7, 8 ngày, Long cầm thú trừ bỏ mỗi ngày
nhìn ta, thường thường ngoại trừ động thủ cắt cắt mái tóc, thay đổi quần áo, đeo trang sức, thật sự không làm cái gì giống chuyện xấu, lúc hắn
nhịn không được muốn làm chuyện xấu, đều có mỹ nữ của hắn thị tẩm. Ta an vị ở phòng khách, cách một tầng rèm mỏng, ngồi kế báo đen cùng nhau
nghe bọn hắn mây mưa thất thường, cảm giác thực không được tự nhiên……
Mọi người đều nói Hầu gia là thật đối ta để bụng , rất là ghen tị.
Ta càng cảm thấy lo lắng cho tương lai, vì thế yên lặng sử dụng “con
mắt của Thượng Đế ”, ôn tập lại tình tiết trong nguyên tác……
Thật vất vả mới tới được An Nhạc Hầu phủ.
Long cầm thú bị mọi người chen chúc đi thay quần áo, cũng thuận miệng gọi người đem ta mang đi Hậu hoa viên của hắn vốn được xưng là “Dâm
quật”“Ma diếu”. Tiểu nha hoàn hầu hạ ta sợ hãi chủ tử không biết chuyện, chính mình cũng không ổn, cho nên lặp lại vài lần nhắc nhở:“Tuy rằng
trong hoa viên rất nhiều đông cung đồ và tượng điêu khắc, nhưng cô nương trăm ngàn đừng lộ ra thần sắc hoảng sợ, đây là Hầu gia tối kỵ, sẽ chọc
ngài tức giận. Làm ơn tất yếu phải thản nhiên đối mặt, ghi nhớ chính
mình toàn thân và tâm đều đã là người của Hầu gia, đem trinh tiết cái gì hết thảy quăng ra sau đầu đi, vạn vạn đừng học những người không hiểu
chuyện tìm chết tìm sống, chỉ cần hầu hạ Hầu gia thoải mái trong lòng,
ngươi cả đời đều có thể hảo hảo, cho dù tương lai thất sủng cũng có thể ở trong biệt viện, an hưởng ngày lành.”
Mấy lời này nói ra càng khiến ta muốn đi tìm chết tìm sống……
Dọc theo đường đi, những mỹ nhân trang điểm xinh đẹp đều ghé mắt ngó ta.
Phạm vi thu thập của Long cầm thú rất rộng, trừ bỏ mỹ nhân Trung
Nguyên truyền thống, còn có không ít mỹ nhân Tây Vực cùng dân tộc thiểu
số, hoàn phì yến gầy*, mạnh mẽ ôn nhu, cái gì cần có đều có, thậm chí ta còn thấy cái màu da ngăm đen man tộc nữ nhân, trên cổ mang theo 7, 8
sợi dây chuyền hoàng kim, khoác da thú, lộ da thịt, lười biếng nằm ở lan can bạch ngọc, chòng ghẹo sư tử.
Làm cầm thú mà làm được tới cỡ này, hắn cũng coi như tự cổ chí kim đệ nhất nhân .
Ta đi vào “Dâm quật”, trong nháy mắt bị những bức tượng điêu khắc đập vào tầm mắt làm rung động .
Khi ta còn
học đại học có một người bạn thân là crazy fan của nghệ
thuật tạo hình Tây phương, chịu ảnh hưởng của nàng, ta cũng đi theo xem
qua không ít triển lãm tranh, nung đúc quá một ít hứng thú ở phương diện này, tuy rằng không hiểu trường phái trừu tượng cùng ấn tượng khác nhau chỗ nào, nhưng cũng rất thích tác phẩm tả thực duy mĩ, cũng có thể nói
ra vài người họa sĩ thuộc thời phục hưng.
Đông Phương nghệ thuật theo đuổi là hàm súc, lưu bạch, khiến người mơ màng.
Tây phương nghệ thuật theo đuổi kết cấu mỹ học cực hạn.
Tất cả tượng điêu khắc ở chỗ này đều là tác phẩm Tây phương, cùng
phong cách tả thực của nghệ thuật Hy Lạp cổ đại, ba vị nữ thần đều khắc
trông rất sống động, khoác vải lụa mỏng manh, lộ bộ ngực cao thẳng, trên đầu đội vòng nguyệt quế, ở dưới cành hoa chơi đùa, ngũ quan và tay chân có vài chỗ không trọn vẹn, nhưng không hề tổn hao gì giá trị nghệ thuật của những tác phẩm này. Liền giống như tượng thần Vệ nữ, đẹp khiến cho
người ta phải nín thở.
Hắn là từ nơi này làm ra ?
Một vài bức “Đông cung” Chậm rãi xem qua, ta càng xem càng kinh ngạc.
Này đó hết thảy đều là bức tranh thuộc trường phái tả thực, đa số là
hải ngoại, trong bức tranh đều là những nữ nhân lỏa thể hoặc ngồi hoặc
đứng, thần sắc đoan trang hoặc thiên chân, không hề đáng khinh, hơn nữa
cách điệu cực cao, đều là tác phẩm đỉnh cao của bậc đại sư.
Tận cùng bên trong có vẻ là tác phẩm do Hầu gia tự vẽ, một người phụ
nữ thành thục tóc đen lỏa thân nằm ở trên cỏ, thần sắc an tường, bên
cạnh vờn quanh từng đóa từng đóa hoa đỗ quyên, ánh mặt trời đầu hạ thản
nhiên theo kẽ lá chiếu xuống, cấp nàng mang thêm vài phần ánh sáng thần
thánh.
Hắn vẽ thật đẹp, thật sự rất đẹp……
Ta cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp của người trong bức họa.
Loại cảm giác này, chỉ có lần trước đi xem triển lãm Âu châu cổ điển cùng nghệ thuật duy mĩ, mới có thể so sánh.
“Từ nhỏ, ta chính là cái quái thai.” Phía sau truyền đến thanh âm của Hầu gia,“Lúc mới 5 tuổi, có sứ giả hải ngoại đưa tới thứ nhất pho tượng cùng bức tranh bắt đầu, ta liền mê mẩn những thứ đồ ‘Hoang dâm vô sỉ’
này, không từ thủ đoạn cầu hoàng huynh tặng cho ta, còn trăm phương
nghìn kế phái người rời cảng, chung quanh thu thập, chính mình cũng học
vẽ.”
Hắn vươn tay, vô hạn si mê xoa pho tượng lỏa nữ kia, bỗng nhiên lại
cười khẽ vài tiếng, tự giễu nói:“Mọi người đều nói ‘Đông cung’ của ta vẽ đẹp, Lạc nhi, ngươi cảm thấy gì?”
Tây phương nghệ thuật cùng Đông Phương nghệ thuật, là hai thái cực
đối lập. Liền ngay cả phác hoạ ở Trung Quốc cổ đại cũng bị xưng là mặt
âm dương, không được công nhận, càng miễn bàn những bức tranh cùng tác
phẩm điêu khắc theo đuổi vẻ đẹp hoàn mỹ của thân thể con người.
Long Chiêu Đường là một thiên tài hội họa, lại sinh sai thời đại,
sinh sai địa điểm, nhất định không được công nhận, hơn nữa lọt vào xa
lánh.
Chỉ có thể vĩnh viễn cô độc vẽ chính mình thích.
Ta tuy rằng có thể hiểu được, cũng không tính phụ họa tên cầm thú
này, vì thế theo mọi người, quy quy củ củ nói:“Hầu gia vẽ ‘Đông cung’
quả thật rất đẹp.”
Long cầm thú quay đầu, nhìn ta thật lâu, vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm ta, bỗng nhiên tiến đến bên tai, ái muội cười nói:“Đừng giả bộ vờ
vịt, nữ nhân khác thấy những thứ này không phải đỏ mặt xoay qua, chính
là cố gắng chống đỡ theo ta thưởng thức, mà ánh mắt của ngươi lại đang
nói, ngươi thích chúng nó , ngươi biết chúng nó.”
“Này…… Kỳ thật ta cũng không biết rõ, chỉ cảm thấy họa rất giống,
nhan sắc cũng rất được.” Ta vốn định chết sống không nhận, lại nghĩ tới
tiểu nha hoàn đối ta khổ tâm căn dặn, sửa lời nói,“Đại khái…… cũng khá
thích. ”
Long cầm thú buông tay ra, nghiền ngẫm nhìn ta một hồi, không tiếp
túc theo vấn đề này dây dưa nữa. Mà là bước nhanh đi trở về trước bàn vẽ của hắn, lấy bút ra, hướng về phía ta nâng nâng cằm, hưng trí bừng bừng nói:“Cởi.”
Ta đứng ngẩn người, nhất thời không lý giải hàm nghĩa trong lời nói.
Long cầm thú lại mệnh lệnh:“Đem tất cả quần áo đều cởi ra! Đứng ở chỗ đó.”
Ta lý giải được rồi nhưng vẫn tiếp tục ôm quần áo không nhúc nhích.
Đừng nói ta có thích hội họa Tây phương! Ta trong khung vẫn là người
Trung Quốc thuần túy bảo thủ, không có tinh thần vĩ đại của mỹ nữ Tây
phương hiến thân vì nghệ thuật! Thật sự không làm người mẫu khỏa thân
được a! Càng miễn bàn là làm người mẫu khỏa thân cho cầm thú!
Long cầm thú mặt nhăn mày nhíu, tùy tay theo ngăn kéo bên cạnh xuất
ra một sợi roi mỏng, lắc lắc, giống như đang thuần hóa thú hung hăng
vung roi lên.
Roi nhập vào thịt, cảm nhận sâu sắc tận xương.
Ta thành thật ……
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com